Hiệp nghị 30 ngày làm gay - Chương 21

Hiệp nghị 30 ngày làm gay


Chương thứ 21

Làm gay ngày thứ 16

[  Đi xe bus không cầm vòng an toàn, chỉ ôm eo đối phương. Len lén hôn cùng cọ cọ mặt người ta  ] – phần II

Là một người được theo đuổi, lại chẳng bao giờ nói chuyện yêu đương tình cảm nam nữ. Nên Trương Linh Dật đối với công dụng của loại xe đạp này rất mù mờ, không thành thạo.

Cho đến một ngày bạn cùng phòng của hắn hẹn hò với một cô gái. Sau đó tên kia lại mua một chiếc xe đạp leo núi, không có chỗ ngồi đằng sau, chỉ có một thanh ngang phía trước. Lúc nhìn thấy Trương Linh Dật đã cười nhạo hắn, xe đạp không có chỗ ngồi phía sau coi chừng bạn gái bỏ ngươi ngồi lên xe của kẻ khác.

Nhưng lúc đó bạn cùng phòng của Trương Linh Dật chỉ ném cho hắn một cái nhìn không đứng đắn, vừa khinh bỉ, vừa nở một nụ cười sâu sắc đầy ngụ ý.

Cho đến hai ngày sau, Trương Linh Dật nhìn thấy bạn cùng phòng hắn đang chở bạn gái đi ngang qua. Cuối cùng hắn mới hiểu bản thân mình có bao nhiêu ngây thơ với ngu dốt.

Thì ra muốn chở người khác trên xe đạp không nhất định phải có chỗ ngồi đằng sau ah’!

Trương Linh Dật quyết định chờ khi nào mình có bạn gái cũng phải làm như vậy.

Có loại xe đạp nào khác có thể khiến cho các cô gái đem đầu tựa vào lòng các chàng trai?

Dĩ nhiên không có ah’!

Trương Linh Dật đã không ít lần hướng về phía chiếc xe đạp leo núi YY tự sướng. Nhưng đáng tiếc, Trương Linh Dật lại là một người tự mãn, nên hắn vẫn chưa gặp bất cứ cô gái nào có thể khiến cho hắn muốn mua một chiếc xe đạp leo núi.   

Hiện tại mặc dù không có bạn gái nhưng hắn có bạn trai ah’!

Trương Linh Dật nghĩ tới gương mặt đẹp trai, thanh nhã của Vương Nghiễm Ninh. Càng cảm thấy y so với mấy đứa con gái yểu điệu còn đẹp với dễ nhìn hơn. 

Nhưng không nghĩ tới.. ’’lần đầu tiên’’ của mình lại trao tặng cho Vương Nghiễm Ninh. Trương Linh Dật cảm thấy vô cùng thổn thức. Ngoài thổn thức còn có cảm giác.. rất phấn khích. *Dật Dật, anh đúng là thằng bựa =)))))* 

Nếu như bây giờ Vương Nghiễm Ninh trên tay cầm một bó nhang... nhất định sẽ không chút do dự đâm mấy chấm lên cái đầu bóng lưỡng của Trương Linh Dật, đá thẳng hắn lên núi xuất gia làm hòa thượng.

Cái tên ngu ngốc này không thể bình thường được một lúc sao?

Qua lại với Trương Linh Dật càng nhiều, Vương Nghiễm Ninh lại càng ngày càng bội phục mình. Mặc dù tiểu linh hồn trong nội tâm của Vương Nghiễm Ninh đã đánh mất hy vọng ở phía trước, không ngừng quỳ xuống đất thống khổ kêu rên. Nhưng vẻ mặt y vẫn có thể khống chế, vô cùng bình tĩnh nói: ”Thế ra cậu chuẩn bị ngồi trên cây ngang đó sao?”

Trương Linh Dật đang YY tự sướng Vương Nghiễm Ninh ngồi trên cây ngang, vẻ mặt thẹn thùng dựa vào lòng hắn. Biểu tình đang đầy mong chờ không gì khống chế được, thì hắn lại nghe thấy câu hỏi này của Vương Nghiễm Ninh. Nhất thời trên mặt cứng đờ, ha ha nói: ”Làm gì có chuyện đó!” Người ngồi trên cây ngang đó đương nhiên là cậu ah’! 

Nhưng nhìn sắc mặt hiện giờ của Vương Nghiễm Ninh, Trương Linh Dật thức thời tự động nhấn nút tắt âm thanh nửa câu sau.

Thức thì vụ giả vi tuấn kiệt[1], làm một hot boy anh tuấn, Trương Linh Dật không chỉ đẹp trai mà còn là người siêu cấp tài giỏi ah’!

[1] Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.

Do đó cuối cùng bọn họ vẫn là thuê một chiếc xe đạp có chỗ ngồi đằng sau. Trương Linh Dật thở dài, lưu luyến nhìn chiếc xe đạp leo núi. Chuyện duy nhất đáng được ăn mừng chính là Vương Nghiễm Ninh sợ nhột. Vì vậy y muốn ngồi ở đằng sau ôm lấy eo hắn.

Nếu như ở trên xe bus, từ phía sau ôm người ta đương nhiên không thể nghi ngờ là công rồi. Còn đạp xe thì...!

Hahahaa!

Quyền chủ động làm công một lần nữa trở lại trên tay mình, Trương Linh Dật rất hài lòng.
Cho nên trên tuyến đường tập hợp những trường cao đẳng đại học nổi danh của thành phố G, xuất hiện một màn chấn động.

Hot boy anh tuấn của đại học F Trương Linh Dật đang đạp xe chở theo hot boy đẹp trai Vương Nghiễm Ninh.

Mọi người đều biết tuyến đường này gần với những trường đại học cao đẳng. Nên cơ bản con đường luôn bằng phẳng sạch sẻ, hai bên đều là cây xanh. Bởi vì cách xa khu trung tâm thương nghiệp, nên xe cộ không lui tới nhiều. Phần lớn chỉ là xe bus hoặc xe đạp của sinh viên. Cho nên chỗ này khó tránh khỏi được người ta gọi là con đường tình yêu.

Đương nhiên đường lộ cũng sẽ không ngoại lệ.   

Vì thế cả người Vương Nghiễm Ninh co quắp ngồi đằng sau Trương Linh Dật. Đã vậy Trương Linh Dật còn không ngừng thúc giục y ôm chặt lấy hắn từ phía sau.

== gương mặt Vương Nghiễm Ninh đỏ bừng. Vừa bắt đầu kế hoạch, không phải người ôm từ đằng sau mới là công sao? Nhưng tại sao nội dung vở kịch chuyển biến đột ngột như vậy? Mình hiện giờ sao vẫn rớt xuống hầm làm tiểu thụ ah’?

Vương Nghiễm Ninh im lặng kiểm thảo.

Trương Linh Dật ở phía trước đợi thật lâu cũng không thấy hai cánh tay của Vương Nghiễm Ninh, hắn không nhịn được thúc giục: ”Thụ thụ, sao em lại cau mày như vậy, mau ôm anh đi!”

Nói.. Trương hot boy, tại sao giọng điệu của cậu lại gấp rút vội vã như vậy?

Vương Nghiễm Ninh bất đắc dĩ vươn hai tay từ từ đặt lên eo của Trương Linh Dật.

Nhìn từ phía sau có thể thấy lưng của Trương Linh Dật rất rộng, áo khoác mùa đông lại khá dày. Mặc dù nhìn không thấy được cơ thể bên trong của hắn. Nhưng Vương nghiễm Ninh đã ở lâu cùng Trương Linh Dật, nên y biết bên dưới lớp quần áo là một cơ thể được bao phủ không ít cơ bắp, không quá cường tráng nhưng lại rất mạnh mẽ.

Thắt lưng của hắn không quá thô, dễ dàng cho hai tay của Vương Nghiễm Ninh ôm lấy. Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng khoảng cách gần gủi hiện giờ đều làm nội tâm của hai người run rẩy một chút.

Cái cảm giác quái lạ lưu lại trong lòng khiến người ta kinh sợ lần nữa tập kích chạy thẳng lên não.

Giống như muốn dựa sát vào, muốn ôm chặt đối phương hơn nữa. Nhưng lại phải đè nén, bắt buộc bản thân rời bỏ cảm xúc ấy.

Có cái gì đó rất không đúng.

Mặc dù thần kinh của Trương Linh Dật tương đối thô to, nhưng hắn vẫn cảm nhận được xúc cảm dao động, không bình thường đó. Vẻ mặt hắn có chút bối rối ngượng ngùng, cũng may Vương Nghiễm Ninh ngồi phía sau không nhìn thấy. Trương Linh Dật giả vờ như bình thường tìm đề tài nói: ”Thụ thụ, đầu của em đâu rồi? Mau dựa lên lưng anh đi ah’.”

Vương Nghiễm Ninh như không còn nghe thấy lời nói của hắn. Trái tim của y đập quá nhanh, nhanh đến nỗi y không có cách nào lắng nghe những âm thanh bên ngoài.

Vì là cuối kỳ nên tuyến đường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc xe đạp hoặc xe bus chạy ngang qua. Mùa đông ở phương nam cây cối vẫn xanh mơn mởn như trước, chỉ là lá cây tương đối ít. Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ xuyên thấu qua kẽ lá, những tia nắng từ đó lại nhẹ nhàng chiếu lên người.

Vương Nghiễm Ninh xuất thần nhìn cảnh vật hai bên đang chầm chậm trôi, hai bàn tay chậm rãi siết chặt lại.

Y không phải là đồng tính luyến ái, nhưng hình như.. y có chút động tâm với người con trai mà mình từng ghét..

Đây là chuyện điên rồ nhất thế giới!

”Thụ thụ!! thụ thụ!!” Trương Linh Dật không kiên nhẫn gọi Vương Nghiễm Ninh, ”Sao em có thể thất thần trong lúc hẹn hò như thế ah’?”

Vương Nghiễm Ninh dần hồi phục lại tinh thần, như không sức lực đem đầu mình dựa lên lưng của Trương Linh Dật. Ừ.. rất rộng, rất ấm áp..

”Aizz.. thật tiếc là em không để đầu dựa lên vai anh, như vậy có thể kề sát thì thầm nói chuyện bên tai rồi~~.” Trương Linh Dật tiếc nuối than thở.

Vương Nghiễm Ninh khóe mắt mở lớn, Trương Linh Dật cậu còn dám đổ dầu vào lửa nữa sao?

”Trương Linh Dật.” Vương Nghiễm Ninh đột nhiên mở miệng nói, ”Ngoại trừ Vu Hải Ninh, cậu còn thích đứa con gái nào nữa không?”

Trương Linh Dật bị Vương Nghiễm Ninh đột nhiên hỏi vấn đề này có chút sửng sốt. Không hiểu được lý do, hắn hỏi ngược lại y: ”Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?”

”Chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Vương Nghiễm Ninh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

”Ách.. cái này ah’!” Ánh mắt Trương Linh Dật nhìn về phía trước suy nghĩ, ”Tử Tuệ”, ngừng lại một chút lại nói, ”Cô ấy cũng tốt.”

Thích, từ này thật trống rỗng. Trương Linh Dật chưa từng chân chính thích một người con gái nào. Người như La Tử Tuệ chẳng qua chỉ cho hắn cảm giác không có áp lực như những nữ sinh khác. Nên suy ra là một người đáng để thích.

Trong kế hoạch lúc đầu của hắn, La Tử Tuệ đúng là một người rất thích hợp ở chung một chỗ.

”Vậy sao?” Vương Nghiễm Ninh vòng tay ôm Trương Linh Linh thật chặt, nhưng sau đó lập tức buông ra, ”Cũng rất tốt.”  

Hiệp nghị này vốn chỉ là một trò chơi khôi hài thôi. Sau này chấm dứt thì mọi thứ sẽ quay trở về quỹ đạo ban đầu..

”Ah’ đúng rồi thụ thụ, ngày mai thi xong môn đại số tuyến tính chúng ta về nhà tớ đi.” Trương Linh Dật dường như không còn muốn tiếp tục nói về La Tử Tuệ, liền vòng vo tìm đề tài khác nói, ”Chúng ta cùng nhau nấu cơm được không?”

Ở đại học F, đại số tuyến tính và lượng giác đều cùng một môn. Ngoại trừ ngoại ngữ, văn học cùng pháp luật ra, tất cả các chuyên ngành khác đều có chung môn học này. Vì vậy kì thi cũng thống nhất một ngày.

Hơn nữa trường học cũng biết sinh viên thi xong môn đại số tuyến tính, nhất định nguyên khí tổn thương nặng nề. Nên quyết định cho toàn bộ sinh viên nghỉ ngơi hai ngày để thư giản.

Dĩ nhiên chuyện này đối với các sinh viên mà nói cũng không phải chuyện đáng ăn mừng gì. Các môn thi cách nhau thời gian càng lâu, thì chỉ càng chứng minh thời gian bọn họ chịu hành hạ càng lâu hơn thôi.

Trương Linh Dật đã lập ra một kế hoạch. Sau khi thi xong môn đại số tuyến tính, hai người có thể cùng nhau đi về nhà hắn nghỉ ngơi hai ngày. Dù sao trong nhà cũng không có ai, là một chỗ học tập thoải mái.

Vương Nghiễm Ninh ngay lập tức nhớ ra điều kế tiếp trong bản hiệp nghị ’’những điều tình nhân cần làm’’, chuyện thứ 17 – cùng nhau nấu cơm một lần, bất kể có thể ăn được hay không cũng sẽ mỉn cười, cùng đối phương ăn hết.

Trương Linh Dật đúng là siêng năng, kiên nhẫn.

Nhưng đối với hắn, chuyện này chỉ vô ý nghĩa mà thôi, giống như một việc để đùa vui. Hôm nay y đã trật đường ray, là một người rơi vào vũng bùn khó có thể kềm chế được tình cảm..

Rõ ràng Vương Nghiễm Ninh biết chuyện cần làm lúc này chính là phải chấm đứt hết mọi thứ.

Nhưng lời nói phát ra từ miệng y lại trở thành: ”Được.”

Ma xui quỷ khiến..

____________________


Comments

Popular posts from this blog

[Mục lục] Hổ Phụ (Hoàn)

[Mục lục] Bẻ cong anh chàng quân nhân

Bẻ cong anh chàng quân nhân - Chương 1