Hiệp nghị 30 ngày làm gay - Chương 22
Hiệp nghị 30 ngày làm gay
Chương thứ 22
Làm gay ngày thứ 17
[ Cùng nhau nấu cơm một
lần, bất kể có thể ăn được hay không cũng sẽ mỉm cười, cùng đối phương ăn hết
]
”Thụ thụ, em chuẩn bị làm món gì vậy?” Trương
Linh Dật vừa đẩy xe, nhẹ nhàng đặt đồ ăn vào giỏ, vừa tò mò nhìn Vương Nghiễm
Ninh đang chăm chú nhìn hai hộp thịt ba chỉ.
Nơi này là siêu thị gần nhà của Trương Linh Dật.
Buổi sáng hai người vừa thi xong Trương Linh Dật ngay lập tức lôi kéo, dụ dỗ
Vương Nghiễm Ninh tới đây.
Bởi vì là ban ngày mọi người thường đi làm, cho
nên siêu thị lúc này rất ít người. Trương Linh Dật thoải mái dạo tới dạo lui,
tiện tay lấy không ít đồ vật. Dù sao hai ngày tới cũng đều ở nhà, cho nên chuẩn
bị nhiều thức ăn một chút.
Có điều bộ dạng Vương Nghiễm Ninh chọn thức ăn
thoạt nhìn rất vụng về... Ách, không phải, là cẩn thận rất nhiều.
”Hừ hừ, tôi chuẩn bị làm một món ăn kinh thiên động
địa, quỷ thần khiếp sợ... Hồi – Oa – Nhục[1].” Vương Nghiễm Ninh nói
xong, cũng vừa lúc chọn được hộp thịt ba chỉ trong hai hộp thịt.
[1] Hồi Oa Nhục (Huí Guō Ròu) có tên phiên dịch
là "thịt 2 lần chín", là một món ăn của Tứ Xuyên.
”O_O lợi hại vậy sao!” Trương Linh Dật rất kinh
ngạc, Hồi Oa Nhục mặc dù là một món ăn không khó làm. Nhưng muốn làm ngon thì
không dễ dàng. Nếu không cẩn thận có thể làm thịt quá chín, hoặc quá nhiều dầu,
nguyên liệu cũng phải chuẩn bị kĩ càng. Nhưng nhìn vẻ mặt tràn đầy lòng tin của
Vương Nghiễm Ninh. Trương Linh Dật cảm thấy mình vừa nãy thật là không đúng khi
đi nghi ngờ năng lực của Vương Nghiễm Ninh. Chỉ vì y ngập ngừng trong việc chọn
nguyên liệu thức ăn.
Mặc dù Vương Nghiễm Ninh đứng hồi lâu cũng không
thấy y chọn được loại thực phẩm nào nhìn cho tốt..
Thế là cả hai người ở trong siêu thị mò mẫm, uốn
éo cả một tiếng đồng hồ. Cuối cùng Vương Nghiễm Ninh thu hoạch được một hộp thịt
ba chỉ, ớt tây, hành tây, gừng, tỏi sấy khô.
Còn Trương Linh Dật thu hoạch đầy cả giỏ xe, hằng
hà sa số, cái gì cũng có.
Vương Nghiễm Ninh vừa nhìn Trương Linh Dật cầm
túi lớn túi nhỏ đựng rau dưa cùng thịt tươi, vừa cau mày: ”Cậu mua nhiều như vậy,
bộ cũng định nấu ăn ah’?”
Trương Linh Dật không có ngẩng đầu, đáp: ”Không
nấu thì tớ mua làm gì ah’? chẳng lẽ cậu mua mà không định nấu?”
Vương nghiễm Ninh: ”...” Ừ thì.. đọc hiểu công
thức nấu ăn chắc cũng tự nấu được đi. Y im lặng sờ sờ di động trong túi áo,
nghĩ bên trong đã có đầy đủ bản công thức nấu ăn nên cũng thấy hơi an tâm.
Vương Nghiễm Ninh cũng giống như Trương Linh Dật
đều là con một. Thế nhưng rõ ràng tài nấu nướng của cả hai người tuyệt đối
không thể dùng một câu ”khác một trời một vực” để hình dung.
Nguyên nhân tạo thành sự khác biệt chính là ở chỗ
Vương Nghiễm Ninh từ trước đến nay đều sống cùng cha mẹ. Còn cha mẹ của Trương
Linh Dật đều làm việc ở bên ngoài.
Trương Linh Dật im lặng đứng ở một bên nhìn
Vương Nghiễm Ninh vụng về cắt ớt.
Sự thật chứng minh rằng người học lý thuyết giỏi
không có nghĩa là người có khả năng thực hành tốt. Cũng giống như Vương Nghiễm
Ninh hiện giờ. Mặc dù y đã đọc đi đọc lại nhiều lần bản công thức làm món Hồi
Oa Nhục. Nhưng thao tác trên thực tế như.. nồi chảo, chén bát, thao rổ và vân
vân.. ngay cả cách dùng dao cắt thực phẩm, cũng không dễ dàng nắm vững giống
như trong công thức nấu ăn hướng dẫn. Mặc dù y đã cẩn thận từng li từng tí, cắt
từng miếng ớt theo kích cỡ bằng nhau. Nhưng cuối cùng cũng không thể làm cho mớ
ớt đó có kích thước đồng đều.
Trương Linh Dật không nỡ nhìn y thê thảm đứng
bên bàn bếp, rốt cuộc nhịn không được nói: ”Có cần tớ giúp cậu cắt không?”
”Không cần!” Vương Nghiễm Ninh thẹn quá thành giận,
cảm thấy Trương Linh Dật như đang cười nhạo y. Nên dùng sức cầm dao băm ớt,
nghĩ lấy khí thế để thủ thắng nhưng kết quả...
”Cha mẹ nó!” Một mảnh ớt nhỏ bị nghiền nát văng
lên trúng vào mắt Vương Nghiễm Ninh, y vội vã vươn tay dụi. Nhưng vì là một người
không có nhiều kinh nghiệm nấu ăn, nên y dĩ nhiên không biết rằng ớt cay trúng
vào mắt thì không nên lấy tay dụi.
”Đừng lấy tay dụi mắt!” Trương Linh Dật vội vàng
kéo tay y, nhưng đã quá muộn rồi. Ngay giây sau đó, Vương Nghiễm Ninh bị cay đến
dậm chân: ”AA...aa.. cay quá! Cay quá!
Trương Linh Dật dở khóc dở cười nhìn bộ dạng ngốc
ngốc hiếm thấy của Vương Nghiễm Ninh. Hắn lắc đầu, đem đầu y đến gần vòi nước
nói: ”Đưa mắt cậu ngâm vào trong nước đi.”
Hắn quay qua lấy một cái bát chế ít giấm trắng,
sau đó cầm khăn lông nói: ”Để tớ lau cho cậu.”
Vương Nghiễm Ninh từ vòi nước ngẩng đầu lên, con
mắt đã hơi sưng đỏ. Ngực Trương Linh Dật bổng thắt lại, thanh âm phát ra dịu
dàng:”Cậu đừng động tay, để tớ lau cho, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Ngay sau đó hắn cầm khăn lông chấm ít nước dấm,
thật cẩn thận nhẹ nhàng bôi lên đôi mắt của Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh nhắm mắt lại, trong miệng lẩm
bẩm: ”Sao lại cay như vậy, thật không có khoa học mà!”
Bản thân không có thường thức còn ở
đó không biết xấu hổ chối cãi khoa học!
Trương Linh Dật im lặng khinh bỉ, nhưng cuối
cùng nhìn vẻ mặt khó chịu cùng bộ dạng cố chịu đựng của Vương Nghiễm Ninh, nên
hắn quyết định không đem câu này nói ra.
Dùng giấm trắng lau xong, Vương Nghiễm Ninh cuối
cùng cũng có thể mở mắt ra. Mặc dù có chút sưng đỏ không thoải mái. Nhưng cũng
không quá nghiêm trọng, cho nên y tiếp tục xắn tay áo, trở lại bên bàn bếp.
Trương Linh Dật lo lắng nhìn y cùng... nhà bếp,
nói: ”Thụ thụ, nếu không thì để anh nấu cho!”
”Dĩ nhiên không được!” Vương Nghiễm Ninh hừ nói,
”Cậu cứ xem thường tôi đi, tôi nhất định phải làm ra một món ăn ngon kinh thiên
động địa, quỷ thần khiếp sợ!” Y đã dùng thời gian download sách dạy nấu ăn, nhất
định không thể để nó trở thành phế thải!
Hơn nữa, người lần đầu tiên xuống bếp luôn mang
theo một cảm giác hăng hái không thể lý giải.
Trương Linh Dật nghe câu nói kia của Vương Nghiễm
Ninh càng kinh hãi. Nhìn y tay chân vụng về như vậy, không biết có làm được một
món ăn kinh thiên động địa hay không. Nhưng chắc chắc có thể khiến quỷ thần khiếp
sợ ah’! *=))))))*
Trương Linh Dật vẫn cố gắng thuyết phục Vương
Nghiễm Ninh. Hai mắt y híp lại, tựa như dao nhọn bay tới. Hai tay Vương Nghiễm
Ninh để lên vai Trương Linh Dật, đạp một cước tống khứ hắn ra ngoài: ”Trương
Linh Dật, cậu đi ra ngoài cho tôi. Chờ khi nào tôi làm xong cậu mới được phép
bước vào.”
Chắc chắn là vì hắn một mực ở bên cạnh quấy rầy
nên mình mới không suôn sẻ như vậy!
Vương nghiễm Ninh vì sai lầm của chính mình tìm
đại một cái cớ hoàn hảo.
Vì vậy Trương Linh Dật sợ hết hồn hết vía, một
bên ngồi im ở trong phòng khách xem TV, một bên dỏng tai nghe hàng loạt âm
thanh ’’binh binh bang bang’’ phát ra từ nhà bếp. Thỉnh thoảng còn có tiếng đập
vỡ chén sứ.
Trương Linh Dật nội tâm kêu rên, Vương Nghiễm
Ninh rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Đặt mìn nổ tung trong nhà bếp sao? Mà mỗi lần
hắn cố gắng đến gần phòng bếp, Vương Nghiễm ninh sẽ thẹn quá thành giận, gầm
lên giận giữ đem hắn đạp ra ngoài.
Trương Linh Dật một bên bị hành hạ lỗ tai cùng
tinh thần. Một bên im lặng, âm thầm cố gắng an ủi bản thân mình: ”Là một tiểu
công tốt nhất định phải bao dung tha thứ cho những điều vô lý của thụ thụ!”
Sau một giờ buồn chán qua đi, Vương Nghiễm Ninh
rốt cuộc vung tay lên gọi tiểu Trương đến: ”Trương Linh Dật, tôi xong rồi, đến
phiên cậu đó.”
Trương Linh Dật hít thật sâu, chuẩn bị thật tốt
tinh thần. Trên mặt như dán một tờ giấy viết ’’không có chuyện gì xảy ra’’, sau
đó bước vào phòng bếp.
A! Phòng bếp rất bình
thường!
Trương Linh Dật ánh mắt
sáng lên, trong nội tâm âm thầm lên án mình không nên dùng âm thanh để đánh giá
con người.. ách, đánh giá tài nấu nướng.
Cho nên thanh âm nấu ăn
của Vương Nghiễm Ninh nghe kinh khủng vậy thôi. Nhưng thật ra trình độ nấu ăn rất
tốt đi?
Trương Linh Dật
vui vẻ liếc nhìn Vương Nghiễm Ninh một cái. Nhưng lại thấy sắc mặt Vương Nghiễm
Ninh có chút mất tự nhiên, gương mặt cứng ngắc, nhìn thoáng qua có chút phiếm hồng.
A! Thụ thụ đỏ mặt kìa, thật
thần kỳ!
”Thụ thụ, đây là Hồi Oa
Nhục của cậu làm sao? Tớ coi một chút.” Trương Linh Dật nhìn thoáng qua cái đĩa
được đậy lại ở trên bàn. Kia chắc chắn chính là tác phẩm của
Vương Nghiễm Ninh đi! Vừa nói xong hắn liền đưa tay qua định mở cái nắp đang đậy
trên đĩa.
”Không cho phép.” Vương
Nghiễm Ninh đẩy tay hắn ra, trừng mắt liếc hắn một cái, khẩu khí không tốt nói,
”Mau đi làm món ăn của cậu đi,”
”Sao dữ vậy ah’.” Trương
Linh Dật bĩu môi, âm thầm oán. Sao lại bí mật như vậy, sớm
muộn gì cũng mở nắp thôi!
Oán thầm vẫn là oán thầm, Trương đầu bếp kinh
nghiệm dày dặn, vén tay áo lên, bắt đầu trổ tay nghề.
Sau đó...
”Ây, hình như mất đi mấy cái đĩa thì phải.”
Trương Linh Dật nhìn mấy tủ đựng chén đĩa bên trên ngẩng người. Ừ.. không những
mấy cái đĩa.. hình như số lượng chén cũng không đúng...
Trong lòng Trương Linh Dật dâng lên cảm giác
không tốt, im lặng đứng yên quan sát xung quanh. Số lượng dầu, muối, tương, dấm
cũng không đúng. Rõ ràng trong này có mấy bình mình vừa mới mua, nhưng sao bây
giờ còn lại không tới một phần ba?
Hắn chỉ là không có ở trong bếp một giờ thôi, rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?
Trương Linh Dật biết trong tình huống này, chân
tướng bình thường đều ở trong thùng rác. Cho nên hắn thừa dịp Vương Nghiễm Ninh
không có chú ý, lén lén lút lút, đi đến thùng rác bên cạnh.
Một thùng đầy tràn... những mảnh nhỏ đồ sứ, còn
có mấy thứ khả nghi đen thui bóng nhẫy... căn cứ cho thấy mấy thứ này đã hoàn
toàn bị thiêu rụi màu sắc. Trương Linh Dật phán đoán hẳn đó là ớt tây còn có...
ách, thật giống như thịt ba chỉ nha!
Thật là thảm thiết cục diện ah’!
Trương Linh Dật im lặng đỡ trán.
Việc đã đến nước này hắn là không nên truy cứu
đi!
Trương Linh Dật rơi hai giọt nước mắt cay đắng,
lấy lại tinh thần, nhanh chóng vùi đầu vào sự nghiệp lớn lao nấu ăn.
Tài nghệ nấu nướng của Trương Linh Dật hiển
nhiên không cùng cấp độ với Vương Nghiễm Ninh. Chưa đầy một tiếng, hai món ăn
nóng hổi thơm ngào ngạt đã đặt ở trên bàn.
Vương Nghiễm Ninh nghiêm đầu nhìn hai món thịt
bò xào cần* và gạch cua nấu đậu hủ.
*này ta chém =)) trong qt nó đề hương trà với
cây trà, ta search google nhìn cái cây đó giống cần quá nên cho thành cần, xin
tha thứ cho ta ah’.
Nước thịt bò xào đặt sệt, màu sắc bóng loáng,
hương thơm thoang thoảng xông vào mũi.
Còn gạch cua nấu đậu hủ thoạt nhìn vô cùng tinh
sảo, mềm mịn, làm cho người ta nhịn không được muốn ăn thử.
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy có chút ưu thương.
”Đến ăn cơm ah’!” Trương Linh Dật bưng hai chén
cơm lên, cười tủm tỉm nói, ”Để cho tớ nếm một chút món ăn kinh thiên động địa,
quỷ thần khiếp sợ, Oa Hồi Nhục của cậu đi!”
Trời đất chứng giám, lời này của Trương Linh Dật
tuyệt đối không phải châm chọc.
Thế nhưng lỗ tai của Vương Nghiễm Ninh chợt đỏ
lên, hai tay đè chặt nắp dĩa nói: ”Quên đi, hôm nay không ăn món này.”
”Đừng mà, thụ thụ!” Trương Linh Dật vội vàng đè
chặt tay Vương nghiễm Ninh, vẻ mặt nghiêm túc nói, ”Em yên tâm, anh sẽ không
ghét bỏ món em nấu!”
”Ai...ai sợ cậu ghét bỏ!” Vương Nghiễm Ninh cam
chịu đành buông tay, ”Tôi chỉ sợ chờ chút nữa cậu ăn không ngừng thôi!” Thâu
nhân bất thâu trận[2], trước tiên là phải giữ lại tinh thần.
[2] theo ta hiểu hình như nghĩa là người khác có
thể xuất sắc hơn, nhưng không có nghĩa bản thân mình sẽ chịu thua.
Vì vậy Trương Linh Dật vừa chuẩn bị tâm lý, vừa
mở ra cái đĩa.
Ừ, chuẩn bị tâm lý tốt lắm, vẻ mặt mới có thể
bình tĩnh như thế.
Trương Linh Dật bình tĩnh nhìn cái đĩa... đại
khái hình như chỉ có một phần tư các thành phần mua về ban đầu được nấu. Hắn
thành công không để cho vẻ mặt mình hé ra điều gì..
”A! Thụ thụ làm được rất tốt!” Trương Linh Dật một
tay che ở ngực nói, thật sự là nói dối còn hơn đành lòng nói thẳng ah’.
Nhìn đến màu sắc của mấy miếng ớt, có lẽ vẫn
chưa xào chín đi. Nhưng sao hành tây lại khét thành màu đen rồi. Còn có gừng,
có phải cắt quá lớn không?
Về phần đánh giá diễn viên chính của món ăn – thịt
ba chỉ tiên sinh. Rõ ràng bên trên đã khét đen, nhưng phần chính giữa thật giống
như vẫn chưa được nấu chín..
Tía má ơi, Vương Nghiễm Ninh là đệ tử chân truyền
của đầu bếp ở căn tin trường sao?
Điểm này cũng không có khoa học đi? Lần đầu tiên
mình nấu ăn cũng không có cách nào để cho một miếng thịt vừa khét vừa sống như
vậy ah’..
Trương Linh Dật thật muốn quỳ xuống lạy Vương
Nghiễm Ninh.
Nhưng bởi vì ánh mắt quá tỏa sáng của Trương
Linh Dật cùng lời nói có cánh của hắn khiến Vương Nghiễm Ninh cũng thốt lên:
”Có thật không? Vậy cậu mau ăn thử đi!” Vừa nói vừa nhiệt tình gắp một miếng thịt
ba chỉ đến bên miệng hắn.
Cho cậu nói dối! Cho cậu nói dối!
Người nói dối phải nuốt một ngàn cây
kim ╭(╯^╰)╮!
Đừng tưởng cậu bày ra ánh mắt chân thành đó tôi
liền không thấy khóe miệng của cậu đang co rúm!
Tầm mắt của Vương Nghiễm Ninh vô cùng sắc bén.
Lúc này sâu tận bên trong Trương Linh Dật vô
cùng bội phục công lực thâm hậu của mình. Đối mặt trong gang tấc với cái đống
còn lại kia...ah’! là món Oa Hồi Nhục, mặt có thể không biến sắc nói: ”Ừm, tớ
ăn, cậu cũng ăn đi!”
Sau đó hùng hồn hy sinh mở miệng cắn.
Cái này đúng là mùi vị ác quỷ ah’!
Mỗi người đàn ông trên đường trở thành trung
khuyển đế vương công đều cần phải trải qua khảo nghiệm này sao?
Trương Linh Dật khóc thầm trong lòng, nước mắt
chảy thành sông.
Vương Nghiễm Ninh không nghĩ đến Trương Linh Dật
thật sự nuốt trôi miếng thịt. Nhìn hắn thống khổ, vẻ mặt vừa ẩn nhẫn, nhịn
không được sửng sốt, bật cười nói: ”Hương vị thế nào?”
Gương mặt Trương Linh Dật không thay đổi: ”Không
tệ.”
”Vậy thì ăn nhiều một chút, đừng lãng phí.”
Vương Nghiễm Ninh vừa nói, vừa dùng thủ đoạn độc ác đem cả đĩa Oa Hồi Nhục gắp
vào trong chén Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật: ”...”
”Phải cùng nhau mỉm cười ăn xong.” Vẻ mặt Vương
Nghiễm Ninh đầy nghiêm túc. Sau đó gắp cho mình một miếng thịt bò, vùi đầu mãnh
liệt ăn.
Ừ, tay nghề nấu ăn của Trương Linh Dật quả thật
không tồi, hương vị của rau cần đều thấm vào bên trong thịt bò. Miếng thịt rất
tươi ngon, trơn nhẵn. Gạch cua nấu đậu hủ lại càng trong veo, hương thơm ngào
ngạt, bỏ vào miệng lập tức hòa tan. Vương Nghiễm Ninh trong lòng hô lớn – ngón
quá đi! Nhưng trên mặt lại căng thẳng, nhưng chiếc đũa không ngừng chuyển động
gắp lia gắp lịa.
Chưa đầy bao lâu, món ăn trên bàn đã ít đi phân
nửa.
Sau khi Vương Nghiễm Ninh ăn không ít, mới phát
hiện Trương Linh Dật thật giống như không thể nào ăn được món y nấu. Lúc này mới
ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn vẫn còn đang ăn... Hồi Oa Nhục.
Mặc dù ăn rất chậm rãi, nhưng thật chất là đang
cố nuốt từng miếng từng miếng.
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh có chút không đành
lòng, đoạt lấy chén cơm của hắn nói: ”Đừng ăn, cái này ăn không tốt.” Thanh âm
mang theo buồn bực. Mặc dù là cố ý trêu đùa Trương Linh Dật, nhưng thật không
hy vọng hắn phối hợp ah’.
Vương Nghiễm Ninh có chút không hiểu rõ tâm tình
mình..
”Hì hì, tớ thấy ăn rất ngon ah’!” Trương Linh Dật
cười đùa nói, ”Đây là món ăn thụ thụ lần đầu xuống bếp làm, dĩ nhiên tớ phải ăn
hết sạch rồi!” hắn vừa nói vừa định cầm lại chén cơm.
”Không cho phép ăn.” Vương Nghiễm Ninh hùng hổ
lên mặt, đi thẳng đến thùng rác bên cạnh, đem toàn bộ cơm dư còn lại cùng thịt
kia đổ đi, sau đó đi xới cho hắn một chén cơm mới.
”Nè, ăn cơm ngon đi, đừng có làm loạn.” Vương
Nghiễm Ninh giận dỗi đem chén cơm đẩy đến trước mặt Trương Linh Dật, ”Ăn xong rửa
chén.” Y nói dứt lời liền đi đến phòng khách xem TV.
Trương Linh Dật nhìn bóng lưng của Vương Nghiễm
Ninh, im lặng cảm khái: ”Thật là một ngạo kiều tốt ah’!”
Bất quá ngạo kiều này thật là đáng yêu!
___________________________
[1] Hồi Oa Nhục (nhấn vào để xem chi
tiết cách làm =))) )
Hồi Oa Nhục, món em Ninh định nấu =))
đây là 2 món anh Dật đã nấu cho em Ninh ăn :">..
Comments
Post a Comment