Hiệp nghị 30 ngày làm gay - Chương 31

Hiệp nghị 30 ngày làm gay



Chương thứ 31 (có cảnh hot nha~~~~)

Làm gay ngày 25

[  Cùng nhau suốt đêm một lần  ]

”Ừ, như vậy.. nguyện vọng của chúng ta đều đã hoàn thành.” Vương Nghiễm Ninh buông Trương Linh Dật ra, giả vờ như không có gì nhướng mi cười nói.

”Vương Nghiễm Ninh, cậu thật sự…” Trương Linh Dật mặt hiếm khi đen lại. Hắn cảm thấy mình đáng lẽ phải tức giận. Nhưng trong sự tức giận này lại ẩn chứa một tâm sự bí mật. Mặc dù hắn không biểu hiện điều đó ra mặt. Nhưng có lẽ đối với Vương Nghiễm Ninh mà nói, đây chỉ là một trò chơi điên cuồng. Nếu như xem nó là sự thật, ngược lại không phải mình sẽ trở thành trò cười sao..

Trương Linh Dật nhớ đến lúc mình cạo râu, cũng đã từng làm chuyện tương tự như vậy. Nhưng bất quá, lần đó chỉ là vô ý mà thôi. Nhớ đến điều đó, hắn thầm nghĩ, có lẽ cũng bởi vì thế.. nên Vương Nghiễm Ninh mới làm ra hành động này. Dù sao.. cũng không phải là lần đầu tiên..

Như vậy mình có lập trường gì tức giận đây?

Trương Linh Dật đen mặt nhìn Vương Nghiễm Ninh, rốt cuộc không có tức giận. Nhưng cũng không có can đảm đuổi theo Vương Nghiễm Ninh hỏi ý nghĩa đằng sau của nụ hôn này.

Có lẽ bời vì.. nụ hôn này đơn giản vốn không có ý nghĩa gì..

Vương Nghiễm Ninh thấy sắc mặt Trương Linh Dật không tốt, nhưng không có nổi giận hoặc hỏi y cái gì. Trong lòng nhất thời chìm xuống, trên mặt không chút gợn sóng, điềm tĩnh nói: ”Vậy kế tiếp.. chúng ta đi đến bờ biển sao?”

Ngồi trên bờ cát chờ suốt đêm để ngắm mặt trời mọc. Đây cũng là kế hoạch buổi tối cuối cùng của hai người ở Hạ Môn.

Từ đại học ở đường Trung Sơn tới bờ biển cách một đoạn không xa, ước chừng đi mất 30 phút. Vì hai người có nhiều thời gian, nên đã không ngồi xe bus mà cùng nhau từ từ đi bộ đến bờ biển.

Nhưng đoạn đường này, hai người không còn nắm tay nữa, cũng không giống như ban ngày đùa giỡn.

Vương Nghiễm Ninh làm như không có chuyện gì xảy ra, chọn mấy chủ đề hờ hợt ngẫu nhiên trò chuyện với hắn.

Tâm tư của Trương Linh Dật cũng không đặt trong chủ đề trò chuyện, hắn chỉ tuỳ tiện đáp trả.

Hai người ông nói gà bà nói vịt lại có thể cùng nhau trò chuyện suốt con đường.

Đại học ở Hạ Môn được biết đến như trường đại học đẹp nhất ở Trung Quốc. Bên trong trường đẹp như tranh vẽ, ngay cả đến ký túc xá của sinh viên cũng giống như một căn hộ lớn có vườn hoa, nơi mà các sinh viên đại học ở thành phố G luôn ao ước. Chuyện trái ý nhất chính là trường đại học này lại được xây gần với bờ biển. Từ cửa sau trường học đi ra ngoài, thông qua một đường hầm cách một con đường chính là bờ cát rộng lớn mềm mại.

Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật mua đồ ăn vặt cùng bia rồi ngồi xuống bãi cát mềm mại, nhìn mặt biển sóng ngầm đang bắt đầu xô vào bờ. Bầu trời đêm treo lên vầng trăng sáng rực, gió biển nhè nhẹ thổi, mang theo một mùi vị mặn như có như không.    

Hai người cùng nhau ăn đậu phộng uống bia, thỉnh thoảng nói chuyện phím. Không cần suy tư hay phiền não nữa, cảm giác thật sự thoải mái. Vương Nghiễm Ninh có chút buồn ngủ.

”Trương Linh Dật, cậu chắc là chúng ta phải chờ ở chỗ này suốt đêm để ngắm mặt trời mọc sao?” Vương Nghiễm Ninh nghiêng đầu nhìn Trương Linh Dật.

Trương Linh Dật cả người đang lạnh phát run, nghe vậy lập tức phụ hoạ nói: ”Nếu không chúng ta trở về khách sạn cùng nhau chơi bài hay xem TV suốt đêm đi. Sau đó trở lại đây ngắm mặt trời mọc.”  

Quan điểm hai người trùng khớp với nhau, lập tức thu dọn đồ đạc quay trở về khách sạn.

Thay một bộ quần áo rộng rãi, Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật nằm trên cái giường mềm mại, nhất thời thở ra một cách thoải mái.

Phòng của bọn họ có một cái giường lớn, vừa lúc hai người có thể cùng nhau ngủ trên đó.

Đối diện trước mặt bọn họ là một cái TV màn hình lớn, hai người nhàm chán mở TV.

Vừa đúng lúc có một bộ phim truyền hình khá nổi tiếng được chiếu, nên bọn họ tuỳ ý cùng nhau xem.

Trong lúc TV bắt đầu chiếu quảng cáo, Vương Nghiễm Ninh tranh thủ chạy đến toilet rửa tay. Trương Linh Dật nhàm chán đổi sang đài khác, cầm điều khiển từ xa chuyển đi chuyển lại toàn bộ kênh truyền hình trên TV. Hắn phát hiện giờ này không có gì để xem ngoài cái quảng cáo ’’đem đến mùi hương xx’’ đỉnh cao, và các loại phóng đại giật gân khác của những chương trình quảng cáo mua sắm trên TV. Trương Linh Dật nhàm chán ngáp một cái. Thật là buồn chàn mà, làm sao có thể chống qua một đêm đây chứ!

Trương Linh Dật đang buồn bực, bỗng nhiên trên màn hình TV đột ngột chuyển chương trình, một tiếng ”Ừ..aa.. ~" vang lên.

Sao lại có cái kênh truyền hình dành cho người lớn ở đây chứ!

Trương Linh Dật trợn mắt há hốc mồm nhìn trên màn hình TV xuất hiện một người phụ nữ vẻ mặt quyến rũ, cùng với một người đàn ông thân hình cường tráng… nửa thân dưới đang…

Đây là cái kênh quái quỷ gì đây?

Tại sao lại xuất hiện một kênh truyền hình nhiễm khuẩn như vậy trên vùng đất cua đồng ở Trung Quốc ah’?

Trương Linh Dật lần đầu tiên trãi nghiệm được mùi vị khiếp sợ không thôi, sau đó lại có một cổ kích động thoải mái..

Hắn cũng chỉ là một thằng con trai bình thường với đầy đủ khả năng. Đối với một cuốn phim như vậy thật cũng không có gì xa lạ. Nhất là ở đây buổi tối hắc nguyệt phong cao, thấy những hình ảnh kịch liệt như vậy.. dĩ nhiên có chút không nhịn được kích động.

Đang thời điểm hắn xem đến nước miếng chảy xuống, Vương Nghiễm Ninh từ trong toilet rửa tay đi ra. Đầu tiên y phát hiện âm thanh TV có chỗ không đúng lắm, ngay sau đó cũng thấy vẻ mặt Trương Linh Dật có chút vấn đề. Cuối cùng y chuyển tầm nhìn hướng về phía màn hình TV.

ĐKM!

”Sao lại có chương trình này?” Vẻ mặt Vương Nghiễm Ninh thiếu chút nữa nứt ra.

Trương Linh Dật đột nhiên nghe thấy âm thanh của Vương Nghiễm Ninh, vẻ mặt không những không có chút nào lúng túng mà ngược lại còn hưng phấn không thôi. Hắn quay đầu nhìn về phía Vương Nghiễm Ninh nói: ”Thụ thụ, mau tới đây cùng nhau xem.” *=_=’’*

Khoé miệng Vương Nghiễm Ninh không nhịn được co rút dữ dội. Y mặc dù đã từng xem qua loại phim này, cũng thỉnh thoảng cùng đám bạn xem. Nhưng một người có khí chất hot boy như y, phần lớn chỉ âm thầm xem một mình.

Nhìn vẻ mặt thành khẩn mời mọc của Trương Linh Dật, Vương Nghiễm Ninh im lặng vén chăn lên giường.

Đây là một bộ phim điển hình của Nhật Bản, lấy bối cảnh võ thuật. Nhưng đối với thiếu niên nhiệt huyết tinh lực thừa thãi mà nói. Những hình ảnh công kích này có một ảnh hưởng nhất định.

Cho nên không bao lâu, người vốn được cho là da mặt dày không dễ bị ảnh hưởng – Trương Linh Dật, lúng túng nhìn Vương Nghiễm Ninh: ”Thụ thụ... anh... cứng rồi...”

Ccmn!! Cậu nói chuyện sao có thể thẳng thừng như vậy chứ?

Vương Nghiễm Ninh cả người như nhân vật chính của bộ phim 300 (Sparta)[*]. Y vốn cũng thấy có chút xao động, thân thể chỗ nào đó cũng đang hoá thành cầm thú. Nghe Trương Linh Dật nói một câu như vậy, ngọn lửa nóng trong nháy mắt bị dập tắt. Chỉ cảm thấy hết sức kỳ quái .

[*] cái này ý tác giả nói em đang gào thét khủng khiếp ấy mà =))

”Tớ đi toilet giải quyết một chút!” Trương Linh Dật che nơi nào đó, đang định đứng dậy, thì bỗng nhiên cánh tay Vương Nghiễm Ninh đang để dưới chăn đưa ra, kéo lấy hắn. Y dùng sức lực rất lớn mới duy trì được vẻ thản nhiên trên mặt, nói: ”Nếu không.. tôi giúp cậu..?”

Cả người Trương Linh Dật cứng đờ, di chuyển có chút không được tự nhiên, ha ha nói: ”Chuyện đó.. có chút xấu hổ ah’!”

Cách một cái quần rộng, bàn tay của Vương Nghiễm Ninh nhẹ nhàng cọ lên nơi đó. Đây là lần đầu tiên y chạm vào chỗ đó của người khác, có chút mất tự nhiên, gương mặt cũng đỏ lên.

Nhưng Trương Linh Dật hiện tại chẳng còn quan tâm nghiên cứu đến vẻ mặt của Vương Nghiễm Ninh. Nửa người dưới của hắn đã bị một cổ khoái cảm ăn mòn. Nhất thời thở hổn hển, cầm lấy cổ tay Vương Nghiễm Ninh: ”Nghiễm Ninh...”

Lần này hắn kêu tên của y..

Vương Nghiễm Ninh cố gắng không để lộ nội tâm đang dậy sóng của mình. Vẻ mặt giả vờ hờ hợt: ”Tôi cũng có chút cứng lên, không bằng... giúp đỡ nhau đi..”

Trương Linh Dật ngây người.

Vương Nghiễm Ninh nhìn bầu trời đen bên ngoài cửa sổ nói: ”Phong cảnh ban đêm tốt như vậy, tại sao không nếm thử một chút?”

Trương Linh Dật mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, có chuyện gì đó đang mất đi khống chế. Dường như bọn họ đang chạy theo một phương hướng không thể đoán trước được.

Đáng lẽ hắn phải từ chối, hẳn là nên dừng lại chỗ này. Nhưng không biết vì sao.. ma xui quỷ khiến lại không nói nên lời..

Giống như bước vào một vũng bùn, muốn tìm cách chạy trốn. Nhưng càng ngày lại càng lún sâu..

Đúng vậy ah’.. một đêm tốt như vậy, phong cảnh hoàn hảo.. lại là người này ở bên cạnh mình. Tại sao không làm một chút chuyện đặc biệt đây?

Bàn tay Trương Linh Dật mang theo chút do dự đặt lên bộ vị của Vương Nghiễm Ninh..

Bíp bíp của Vương Nghiễm Ninh —— vốn chỉ cứng lên một chút, nhưng khi Trương Linh Dật vừa chạm vào, y lại nhanh chóng cương cứng.

Trương Linh Dật bị kích thích vì thứ trên tay hắn nhanh chóng biến hoá hình dáng. Còn Vương Nghiễm Ninh vì cứng lên quá nhanh mà không ngừng đỏ mặt.

”Thụ thụ.. có phải em rất khát khao khó nhịn?” Trương Linh Dật cố ý làm ra bộ mặt vô sỉ, giảm bớt chút cứng ngắc của cục diện.

Quả nhiên Vương Nghiễm Ninh bị kích nổ, hai mắt phát hoả, cầm lấy bộ vị của hắn —— nắm nơi đó hơi chặt một chút: ”Cậu mới là khát khao khó nhịn, lão tử rất kéo dài!”

”Vậy sao?” Hai mắt Trương Linh Dật liếc xuống, mặc dù cách chăn nhìn không thấy ’’chân tướng’’. Nhưng ’’chân tướng’’ đã nằm trong tay, song phương trong lòng đều cân nhắc, ”Cậu có muốn thử xem ai là người kéo dài hơn không?”

”Muốn so thì so!” Vương Nghiễm Ninh tâm sinh lòng độc ác nắm chặt.

”Thụ thụ.. đừng loạn ah’.. cái kia sau này còn muốn dùng..” Sắc mặt Trương Linh Dật chợt tái nhợt.

Vương Nghiễm Ninh trong lòng trầm xuống, nhất thời không còn tâm tư cười giỡn.

Trương Linh Dật nói sau này.. là sau này cùng với người khác..

Qua tối ngày hôm nay, bọn họ sẽ không còn có cơ hội thân mật như vậy..  

Tay đột ngột chậm lại, bọn họ đối với động tác này cũng không xa lạ gì. Chỉ bất quá trước kia là tự phục vụ cho mình. Nhưng hiện tại đổi lại là đối phương, điều này dường như trở nên thần kỳ.

Vừa nghĩ đến người nọ đang nắm lấy cái kia của mình.. trong trái tim hai người như có một luồng cảm giác kỳ lạ nói không nên lời.

Trong lòng dường như dân trào một cái gì đó.. nhưng chỉ có thể liều mạng đè nén..

Lòng bàn tay giống như cảm ứng với điện, sờ sờ chạm chạm, tất cả những điều này làm cho nơi nào đó run rẫy mạnh liệt.

Một luồng khoái cảm khó có thể nói như sóng biển đánh thẳng vào đại não của cả hai. Trong phòng vang lên tiếng bọn họ thở dồn dập, cảm giác này giống như thuỷ triều mãnh liệt cắn nuốt lấy cơ thể của nhau.

Cho đến khi hai người cùng lên đến đỉnh, trên tay còn dinh dính thứ đó của đối phương. Cả hai nằm ngửa trên giường, đôi mắt thất thần, đầu óc trống rỗng nhìn trần nhà.

Một lúc sau, Trương Linh Dật lúng ta lúng túng nói: ”Thụ thụ..” Nhưng ngay sau đó hắn lại không biết mình muốn nói điều gì..

Giống như nhất định phải gọi y một tiếng.. mới có thể làm cho bản thân mình bình tĩnh một chút..

Trong lòng Vương Nghiễm Ninh cũng đang thét gào, bất an so với Trương Linh Dật chỉ nhiều không ít. Y biết.. tình cảm này.. đã không còn cách nào không chế nữa..

Y đã yêu người này..

Đây là một sự nhận thức kinh khủng, nhưng Vương Nghiễm Ninh không còn chỗ nào có thể trốn tránh.

Một đêm không chợp mắt, bọn họ cũng không nói gì thêm. Trong lòng đều ôm lây tâm tư hỗn loạn của bản thân trằn trọc cho đến gần rạng sáng ngày hôm sau.  

”Trương Linh Dật, đi ngắm mặt trời mọc không?” Một đêm không ngủ, Vương Nghiễm Ninh có chút tiều tuỵ, giọng nói cũng mang theo âm thanh khàn khàn.

Trương Linh Dật trong lòng phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: ”Dù sao cũng đã chịu đựng đến hiện tại, đi ngắm một chút đi!”

Sáng sớm bờ biển thật lạnh, bãi cát nhẵn nhụi, bầu trời còn tối. Bên bãi cát là ánh đèn đường nhẹ nhàng chiếu sáng.

Không ít người cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng nhau thì thầm nhỏ giọng nói chuyện.

Chỉ có hai người bọn họ trầm mặt ngồi trên bờ cát mịn, ngắm nhìn bầu trời dung hoà với mặt biển rộng lớn.

Chân trời dần dần đỏ sẫm, ngay chỗ giao nhau giữa mặt biển và bầu trời hiện lên một quả cầu lửa từ từ bay lên, càng lúc càng lớn dần.

Cuối cùng quả cầu đỏ rời đi mặt biển bay lên không trung, ánh sáng màu đỏ mờ ảo của mặt trời chiếu lên mặt biển sáng bóng.

Trời đã sáng..   

_____________________

Sắp ngược rồi =.,=.... haizzz

Comments

  1. Edit hay! Cố lên !!! Thks vì đã edit bộ này

    ReplyDelete
    Replies
    1. trời ơi cái cmt thứ hai trong gần 2 tháng TT_TT *cảm động quá*
      ta vẫn tiếp tục lết, cảm ơn vì đã cmt cho ta ;___; *trấm nước mắt*

      Delete
    2. :v ta mới đọc bộ này hôm t7 thôi

      Delete
    3. ah' ý ta là ta lập blog edit bộ này gần 2 tháng mấy thôi =))))~~
      nếu beta kịp thì cuối tuần này ta post tiếp 2 chương kế :">

      Delete
    4. Omg o.o thế k phải ngày 1 chương ư T.T

      Delete
    5. ;___;.. vì hiện tại ta còn đi học, nên khi nào edit beta đầy đủ xong sẽ post chương mới ngay. cho nên nàng hãy thông cảm cho ta, nhưng trung bình 1 tuần sẽ có 2-3 chương mới... ta sẽ cố làm nhanh một chút *trấm nước mắt*

      Delete
  2. *lau nước mắt* ta tưởg ngày 1 chươg
    Cố lên nhé tình iu :*

    ReplyDelete
    Replies
    1. *chùi chùi* ta sẽ cố gắng, có người cổ vũ mừng muốn chết TT^TT

      Delete
    2. :* :v yes cố gắg phát huy
      Ngày nào ta cũng hóng hết

      Delete
  3. nếu 1 ngày 1 chương đọc không đủ rồi, hông sao thanks đã edit nhen

    ReplyDelete
    Replies
    1. tình trạng là có người cmt nhiều nhiều, ta có động lực tranh thủ edit nhanh hơn
      nhưng mà để đảm bảo bản dịch tốt nên cũng cần thời gian beta lại nữa TT^TT

      Delete
  4. com là com thôi, thankssss nàng, ta cứ đọc thôi, lần đầu kéo xuống mới biết hóa ra là 2014. tặng nàng 1 phiếu cảm ơn nha

    ReplyDelete
  5. Chủ lâu, văn phong của nàng rất được a, ta có ghé xem 1 trng cũng có viết bài này nhưng ko được hay và chi tiết như nàng. Ta là dân đọc chùa hà, chả biết com thế nào nhưng có 1 điều chắc chắn là TSK nàng rất nhìu, nàng đã đổ công sức làm ra món ăn tinh thần này.Lúc ta vào thì truyện này đã hoàn rùi (tại ta toàn đè mấy truyện hoàn ko nên ít com lắm ), chúc nàng có nhiều thành quả tốt hơn trong tương lai.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

[Mục lục] Hổ Phụ (Hoàn)

[Mục lục] Bẻ cong anh chàng quân nhân

Bẻ cong anh chàng quân nhân - Chương 1