Hiệp nghị 30 ngày làm gay - Chương 42 + 43

 Hiệp nghị 30 ngày làm gay


Chương thứ 42

Khi Vương Nghiễm Ninh rời khỏi đại sảnh của bữa tiệc, thì Trương Linh Dật cũng đã không còn thấy bóng dáng.

Vì vậy Vương Nghiễm Ninh chạy khắp các bar rượu bên cạnh hội trường tổ chức bữa tiệc tìm hắn. Ngoài cửa là dòng người đông đúc, nhưng lại không có thân ảnh của Trương Linh Dật.

Vương Nghiễm Ninh nhìn xung quanh con đường bên cạnh. Nhưng thuỷ chung vẫn không thấy được bóng dáng của Trương Linh Dật. Y chỉ đành lấy điện thoại gọi cho hắn.

Điện thoại vang một hồi lâu hắn mới bắt máy.

“Alo.” Thanh âm của Trương Linh Dật có chút xuống thấp.

“Sao cậu nửa đường lại chạy đi vậy, bữa tiệc vẫn còn chưa kết thúc mà!”

“Thế thì sao nào?” Trong giọng nói của Trương Linh Dật lộ ra nồng đậm cam chịu, “Tớ đâu có cô gái xinh đẹp nào để yêu thương nhung nhớ chứ.”


Nguyên do Trương Linh Dật rời khỏi là bởi vì ghen tỵ mình có cô nàng nào sao? Vương Nghiễm Ninh cảm thấy khó chịu. Cái bà Hạ Vũ Hà kia có cái gì đáng giá để hắn ghen tỵ chứ?

“Cậu dù sao cũng đã ôm được mỹ nhân vào lòng, còn quan tâm đến tớ làm cái gì?” Giọng nói Trương Linh Dật có chút chua xót.

Đây là kiểu nguỵ biện gì chứ?

Vương Nghiễm Ninh trong lòng nổi lửa một trận. Năm đó cậu cùng bạn gái tay trong tay, không phải lão tử còn ở trước mặt chúc phúc sao? Thái độ bây giờ của cậu là sao hả!

Quên đi, không nên đi theo loại suy nghĩ của hắn!

“Cậy bây giờ đang ở đâu?” Vương Nghiễm Ninh hỏi.

“Đường xây dựng dành riêng cho người đi bộ.” Trương Linh Dật hừ hừ nói, “Cậu còn hỏi làm chi? Cậu nỡ bỏ lại cô gái xinh đẹp kia sao?”

Giọng điệu này sao lại giống như đang ghen?

Hắn rốt cuộc là đang ghen vì mình có cô gái nào đó, hay là đang ghen vì cô gái đó có được mình?

Vương Nghiễm Ninh gương mặt 囧囧 cúp điện thoại. Chẳng lẽ Trương Linh Dật đã tiến vào thời kỳ mãn kinh rồi?

Nếu không sao cứ lặp đi lặp lại mấy câu như thế?

Đường xây dựng dành riêng cho người đi bộ cách khách sạn không xa. Khi Vương Nghiễm Ninh vội vã chạy tới, chỉ thấy Trương Linh Dật đang đứng bên cạnh đèn đường dưới phố, hút thuốc lá.

Vì đây là đường dành riêng cho người đi bộ, nên đèn đuốc sáng trưng, người qua lại đông đúc nhộn nhịp.

Dòng người lui tới ăn mặc rất tuỳ ý, càng không ít người mang dép xỏ ngón đi bộ trên đường.

Ngược lại, một thân quần áo chỉnh tề lịch thiệp của Trường Linh Dật cùng bối cảnh không hợp nhau này, lại lộ ra vẻ vô cùng bất đồng.

Cũng vô cùng cô đơn..

Trương Linh Dật đứng một mình dưới ánh đèn, gương mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, trên tay kẹp một điếu thuốc, làn khói màu trắng chậm rãi lượn lờ bay lên.

 Rất đẹp, cũng rất tịch mịch..

Trong lòng Vương Nghiễm Ninh có một loại cảm giác nói không nên lời.

Y cảm thấy Trương Linh Dật luôn là loại người tự tin đến đáng ăn đòn. Nếu không cũng giống như một tên thần kinh, vĩnh viễn không biết buồn là gì.

Vì thế Vương Nghiễm Ninh chưa từng nhìn thấy thần sắc cô đơn như vậy của hắn..

“Này.” Vương Nghiễm Ninh đi tới, hung hăng xoa lên mái tóc ngắn của Trương Linh Dật.

Trương Linh Dật thật sự không nghĩ tới Vương Nghiễm Ninh sẽ xuất hiện, hắn không thể tin được trợn tròn hai mắt: “Thụ thụ.” 

Vương Nghiễm Ninh liếc điếu thuốc đang kẹp trên tay hắn, nói: “Không phải cậu đã nói bỏ rồi sao?”

Trương Linh Dật lúng túng, muốn giấu điếu thuốc ra phía sau. Nhưng hắn lại cảm thấy động tác này có chút giống như lừa mình dối người. Cho nên hắn cầm điếu thuốc hung hăng hút một hơi, miệng cọp gan thỏ nói: “Bỏ thuốc cần có quá trình.”

Vương Nghiễm Ninh liếc mắt.

Trương Linh Dật lại nói: “Sao cậu cũng đi ra đây? Không phải cậu đang tỏ tình với Hạ Ánh Sơ sao?”

Khi Vương Nghiễm Ninh ở trên đài thừa nhận người y thích thuộc bộ phận quản lý nhân sự HR. Trương Linh Dật phảng phất có thể thấy được bộ dạng của Vương Nghiễm Ninh lúc đó giống y như bộ dạng năm xưa, y đứng trên khán đài tỏ tình với Vu Hải Ninh. 

Chẳng qua khi đó, trong lòng hắn đầy xem thường. Chỉ nghĩ như thế nào có thể phản kích y nhanh chóng.

Nhưng lần này, hắn rất khó chịu, thật sự không thể tiếp tục ngây ngốc đứng ở hội trường.

Hắn sợ.. sợ chính tai nghe được Vương Nghiễm Ninh nói với hắn đã có người trong lòng..

Sợ trong lúc đó, hắn nghe được bất cứ điều gì có khả năng cắt đứt quan hệ của bọn họ..

Sợ mình không thể lấy tư cách của một người bạn để làm những chuyện vượt qua giới hạn bạn bè..

Hắn chỉ muốn rời đi nơi đó, dù có xảy ra bất luận chuyện gì. Hắn cũng có thể tự lừa dối chính mình như không biết..

Thời điểm rời khỏi hội trường đông người đó, hắn thuận tay cầm một điếu thuốc ——

Vào lúc này, thuốc lá đôi khi cũng là một giải pháp tốt.

”Tôi lúc nào muốn tỏ tình với Hạ Vũ Hà?” Vương Nghiễm Ninh mặt đầy hắc tuyến = =!!!

”Tớ nghe rõ ràng cậu nói, người cậu yêu thuộc bộ phận nhân sự HR.” Trương Linh Dật nheo mắt lại, bộ phận nhân sự HR vốn chỉ có Hạ Vũ Hà… phi! Hạ Ánh Sơ là cô gái đẹp nhất. Nếu không phải cô ta thì là người nào?

”A…” Vương Nghiễm Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười còn mang theo một chút nhàn nhạt giễu cợt, ”Tôi chỉ nói là bộ phận nhân sự HR, đâu có chỉ mặt gọi tên Hạ Vũ… Hạ Ánh Sơ…” 

”Vậy là… người nào…?” Trương Linh Dật hậu tri hậu giác trợn tròn hai mắt. Hắn trăm phần trăm xác định Vương Nghiễm Ninh không hề quen biết ai trong bộ phận nhân sự HR, ngoại trừ hắn và Hạ Ánh Sơ. Nếu không phải Hạ Ánh Sơ, như vậy…

Sự suy đoán này gần như là hoang đường. Nhưng sự hoang đường này lại rất quyến rũ người khác..

Giới tính như chướng ngại vắt ngang ở trước mắt. Trương Linh Dật khó lòng tin tưởng Vương Nghiễm Ninh có thể thích hắn. Cái này so với việc tin tưởng Vương Nghiễm Ninh thích Hạ Ánh Sơ càng xa xôi hơn.

Đây cũng là lý do vì sao, hắn vẫn không dám bước thêm một bước, xác định điểm mấu chốt.

Nhưng hiện giờ sự thật này lại gần đến như vậy.

Trong lòng mặc dù vẫn lo lắng, vẫn chần chờ..

Nhưng lực hấp dẫn ở trước mặt này, khiến cho Trương Linh Dật cơ bản không có biện pháp nào thuyết phục bản thân mình, buông tha cho thời khắc tiếp cận được hạnh phúc nhất đời này.

”Vương Nghiễm Ninh…” Trương Linh Dật kìm ném không được, hắn bắt lấy một cánh tay của Vương Nghiễm Ninh, đang muốn hỏi gì đó.

Đột nhiên Vương Nghiễm Ninh hai mắt toả sáng: ”Bọt biển bảo bảo!”

Y vừa nói xong liền đi tới hướng đó, thì ra hai người bọn họ vừa đi vừa nói, đúng lúc lại đi ngang qua một máy gắp thú bông.

Không cần nói, đây là một máy gắp thú bông đầy ắp bọt biển bảo bảo.

Trương Linh Dật: ”…”

Tại sao nhiều năm như vậy rồi, Vương Nghiễm Ninh vẫn thích bọt biển bảo bảo ah’? Sở thích này một chút cũng không thay đổi sao?

Trương Linh Dật buồn bực đi theo phía sau, Vương Nghiễm Ninh hiện giờ đã dán mắt vào lồng thuỷ tinh, nhìn mấy tiểu công tử màu vàng bên trong.

”Tớ gắp cho cậu một con!” Trương Linh Dật nói.

”Thôi đi!” Giọng nói Vương Nghiễm Ninh yếu ớt, nhàn nhạt toả ra sự khinh bỉ. Y dĩ nhiên sẽ không bao giờ quên được cái tên đang đứng trước mặt này đã dùng ba trăm đồng tiền xu, nhưng cuối cùng một con cũng gắp không được. ”Được rồi, cảm ơn.”

Xức!! Đây không phải là đang ám chỉ hắn làm không được sao?

Tiểu công kiêng kị nhất cái gì?

Chính là bị tiểu thụ nói không làm được!

Đã là một tiểu công thật khí phách, Trương Linh Dật quyết định dùng thực lực để chứng minh cho bản thân mình. Vì vậy hắn sờ sờ trên người.

Uỳ.. thật không có tiền xu rồi..

Trương Linh Dật nhìn Vương Nghiễm Ninh mong chờ: ”Thụ thụ, cậu có tiền xu không?”

”Tôi làm sao có thể có tiền xu.” Vương Nghiễm Ninh khinh bỉ hắn, ”Quên đi, cậu cũng đã giải nghệ rồi(*), dù có tìm được tiền xu, cậu cũng không gắp được đâu.”

(*) ý em nói anh hết thời rồi, tóm gọn ý là đang khinh thường anh =))

Lời này tuyệt đối là đổ dầu vào lửa mà!! Trương tiểu công trong nháy mắt hừng hực lửa, lẩm bẩm nói: ”Tớ đi mượn.”

Vừa nói xong, đúng lúc trên đường xuất hiện ba cô gái cao gầy đi đến. Cho nên Trương Linh Dật lập tức bày ra nụ cười hoàn mỹ, mê người tự nhận của mình, tiến đến gần mấy cô gái nói: ”Thật xấu hổ, người đẹp ah’, có thể cho tôi mượn một đồng tiền xu không?”

Cô gái lớn nhất ngẩng đầu nhìn Trương Linh Dật một cái, ánh mắt nhất thời sáng lên, hưng phấn nói: ”Anh đẹp trai, chúng ta lại gặp nhau!”

Trương Linh Dật: ”? ? ?”

Cô gái nói: ”Anh đẹp trai quên người ta rồi sao, em là Lâm Tri Lạc ah’. Mấy năm trước anh ở Cổ Lãng Tự đấu giá nụ hôn đầu, người thắng được là em đó!” 

Cơn ác mộng trong trí nhớ một lần nữa ập lên não hắn!

Không thể nào ah’, cô gái trước mặt hắn là tiểu bé con mập mạp đó sao?

Cô ta hiện tại trừ ngực to ra.. còn chỗ nào mập nữa ah’?

Con gái mười tám tuổi là có thể thay đổi như vậy sao?

Trương Linh Dật hoảng sợ nhìn Lâm Tri Lạc, cô em gái năm đó cố gắng đem đầu lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng của hắn. Để lại một bóng ma sâu sắc trong lòng hắn, không nghĩ tới hiện giờ còn có thể gặp lại.

Mặc dù cô nàng bây giờ thân hình mảnh mai, nhưng Trương Linh Dật vẫn không cách nào khống chế được đại não của mình, nhớ đến cô ta đã hung tàn hôn hắn như thế nào.

Thật là quá kinh khủng?!

Lâm Tri Lạc như không thấy được sự hoảng sợ phảng phất trên mặt Trương Linh Dật, cười tủm tỉm nói: ”Anh đẹp trai, nếu anh muốn em cho mượn tiền xu, thì bất quá phải hôn người ta!”

Lại nữa!

Trương Linh Dật dứt khoát lắc đầu.

”Hôn má thôi cũng được rồi.” Lâm Tri Lạc chỉ chỉ tay vào má, đồng thời cũng lấy ra một đồng tiền xu, quơ quơ trước mặt Trương Linh Dật.

Trương Linh Dật xoắn xuýt nhìn đồng tiền xu, cân nhắc thêm lần nữa, cuối cùng thoả hiệp: ”Nói rồi đó, chỉ hôn má thôi Hmm!”

Lâm Tri Lạc cười híp mắt gật đầu, đưa tiền xu cho Trương Linh Dật, đem gò má mình đưa tới.

Trương Linh Dật bất đắc dĩ đưa môi mình nhích tới gần… nhích gần..

Đang lúc môi của Trương Linh Dật dán lên má của lâm Tri Lạc, cô nàng lại đột nhiên quay đầu, môi hai người chạm nhau ’’chụt’’ một cái.

”AAA…——” Trương Linh Dật thét chói tai, lùi lại mấy bước.

Lúc này Lâm Tri Lạc đã chạy xa, nhưng  tiếng hoan hô vẫn vang vọng: ”Ờ ahhh~~ tôi vừa hôn được anh đẹp trai~~” *=_=!!! Tác giả ơi là tác giả *lạy lạy* *

Trương Linh Dật nghiêm mặt đi trở về bên cạnh Vương Nghiễm Ninh. Còn Vương Nghiễm Ninh lúc này đã cười đến khom lưng, không thể nào đứng dậy nổi.

”Cười cười, cười cái gì, cậu xem kịch hả hê rồi phải không? Còn không nhìn ra tớ là vì người nào!” Trương Linh Dật dùng sức lau môi mình, cố gắng quét sạch đi cảm giác kinh dị đáng sợ kia.

Vương Nghiễm Ninh cười đủ rồi mới nhíu mày, nhìn đồng tiền xu trên tay hắn xem thường nói: ”Dựa vào đôi tay của cậu có thể gắp được với một đồng tiền xu sao…”

Câu này nặng một trăm cân đó…

Là một tiểu thụ.. tại sao có thể không tin tưởng tiểu công mình như thế chứ?

Trương Linh Dật đối với thái độ của Vương Nghiễm Ninh rất bất mãn. Quyết định phải dùng hành động thực tế chứng minh cho Vương Nghiễm Ninh thấy. Vì vậy hắn hùng dũng oai vệ, đầy khí phách hiên ngang đi tới máy gắp thú bông bên cạnh. Bỏ tiền vào, nhạc bắt đầu vang lên. Trương Linh Dật bình tĩnh điều khiển, gắp lên, bỏ vào, làm liền một mạch.

Vương Nghiễm Ninh trợn mắt há mồm nhìn một màn này, cảm giác giống như con ếch thoắt cái biến thành hoàng tử vậy.

Trương Linh Dật cầm lấy bọt biển bảo bảo màu vàng kia, dương dương tự đắc quơ quơ trước mặt Vương Nghiễm Ninh: ”Thụ thụ, bọt biển bảo bảo của cưng đây.”

Vương Nghiễm ngơ ngác nhận lấy tiểu công tử chỉ lớn cỡ lòng bàn tay mình, thật sự không thể tin nói: ”Kỹ thuật của cậu lúc nào tốt như vậy chứ?”

Trên mặt Trương Linh Dật khẽ phiếm hồng, có hơi lúng túng, ho nhẹ mấy tiếng để che giấu, hắn nói: ”Không hẳn, nhưng anh là người chuyên nghiệp đó ah'~~.”

Hắn dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc tự mình nói, thật ra bốn năm nay, mỗi lần thấy trên đường có máy gắp thú bông. Hắn sẽ điên cuồng chạy đi đến luyện tập, có mấy lần còn bị đám học sinh cười cho.

Dù rõ ràng biết, gắp nhiều thú bông bao nhiêu. Vương Nghiễm Ninh ở phương xa kia cũng không biết được, cũng không chịu trở về..

Nhưng người nào cũng có một ký ức để nhớ lại, thời điểm không thể nhìn thấy y. Hắn chỉ đành thông qua phương thức này để hoài niệm..

Sâu trong nội tâm luôn âm ỷ mong đợi, trong tương lai sẽ có một ngày hắn gặp lại được Vương Nghiễm Ninh. Có thể mang y bên mình, gắp cho y bọt biển bảo bảo y muốn.

Khung cảnh cùng nhau làm chuyện này một lần nữa lại tái diễn. Nhớ đến nguyện vọng hắn vẫn chưa hoàn thành cho y. Cái cảm giác ngọt ngào cùng chua xót này càng ngày càng lan rộng. Cuối cùng chân chính vẫn không có cách nào quên được mong đợi trong lòng mình.

Thích cậu ấy, muốn cậu ấy!

Ký ức vô số lần hắn đứng cô đơn ở trước đường gắp thú bông trong bốn năm một lần nữa lại bày ra trước mắt. Sau đó từ từ biến mất, chậm rãi hoá thành gương mặt trước mắt này.

Vương Nghiễm Ninh khẽ cúi đầu, nhìn trong tay mình là bọt biển bảo bảo. Y nhẹ nhàng nở một nụ cười, không khỏi dồn hết tâm trí. Nhưng đây chính là khung cảnh rung động lòng người.

”Cảm ơn cậu.” Vương Nghiễm Ninh ngẩng đầu, đôi mắt sáng như vì sao.

Trương Linh Dật cuối cùng không thể khống chế được nữa. Hắn tiến về phía trước một bước, chợt ôm lấy thắt lưng của Vương Nghiễm Ninh, đôi môi đi đến, mãnh liệt hôn y.

Giống như mùa hè nóng bức, mồ hôi chảy đầm đìa. Nhưng bỗng nhiên một cơn mưa rào xuất hiện. Mây đen kéo đến vây lấy mặt trời như đè nén lâu ngày. Cuối cùng bất chợt nổ tung, một tiếng sấm vang lên. Sấm sét màu trắng trong nháy mắt đánh xuống trời đất, làm lòng người chấn động..

Vương Nghiễm Ninh bỗng nhiên trợn tròn hai mắt.

____________________


Chương thứ 43

Mềm mại mang theo dòng điện, làm cho trái tim khẽ rung động..

Tựa như khát cầu của nhiều năm, xúc động của Trương Linh Dật không phải vì nụ hôn này. Mà vốn là vì đối tượng hắn đang hôn say đắm, ma lực này khiến hắn trầm mê.   

Trương Linh Dật dường như theo bản năng, hai tay vòng quanh, siết chặt lấy thắt lưng của Vương Nghiễm Ninh. Trái tim chân thành khiến cho hắn gần như không thể khống chế được nhiệt độ. Trống trải của bốn năm cuối cùng đã được lấp đầy vào khoảnh khắc này.

Ngực dán ngực, cơ bụng dán cơ bụng… khụ khụ.. bụng dán bụng..

Chỉ hận không thể đem hai người hoà chung thành một khối.

Răng môi chạm vào nhau, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh hàm răng va chạm.

Vương Nghiễm Ninh lúc đầu là kinh ngạc, nên y đã quên mất phản ứng.

Nụ hôn càng sâu, nhưng lại không biết làm thế nào để kéo dài. Lưỡi hướng vào bên trong thăm dò, dùng sức giày xéo cánh môi đến đỏ lên..

Trằn trọc trăn trở..

Cho đến khi hít thở không thông..

Đôi môi mới tách rời, gương mặt hai người phiếm hồng, thở hồng hộc.

Lần này đã thật sự không thể nào tránh khỏi.

Nhưng Trương Linh Dật ngay từ đầu đã hoàn toàn không còn muốn tiếp tục che giấu thêm nữa. Từ khi Vương Nghiễm Ninh nói, người y yêu trong bộ phận nhân sự HR không phải là Hạ Ánh Sơ. Tim của hắn đã không ngừng cổ vũ thét gào. Ngay cả vừa rồi, Vương Nghiễm Ninh cũng không có đẩy hắn ra.

”Thụ thụ, người em yêu trong bộ phận nhân sự HR có phải…” Trong mắt tràn đầy mong đợi, dường như có thể đem Vương Nghiễm Ninh hòa tan ra, ”là.. anh?”

Vương Nghiễm Ninh nhìn hắn, ửng hồng trên gương mặt dần dần biến mất. Trong mắt tản ra một nụ cười ôn nhu như nước, sau đó nói: ”Tôi không có nói gì hết.”

”Anh không quan tâm, em chính là ý này.” Trương Linh Dật vừa nói lại muốn tiến đến hôn y.

Nhưng Vương Nghiễm Ninh nhẹ nhàng tránh: ”Chuyện tôi nói, cậu coi như không nghe thấy đi.”

Có lẽ vì đau đớn năm xưa in hằn trong trí nhớ Vương Nghiễm Ninh quá rõ ràng. Sự đau khổ đó lại kéo dài. Ngay đến thời điểm này, đáp án mong chờ đã ở trước mắt. Nhưng Vương Nghiễm Ninh ngược lại dường như không muốn vội vàng nói ra. 

Giống như một hộp chocolate đầy màu sắc sặc sỡ. Bạn hoàn toàn không biết viên chocolate kia có hương vị gì khi bỏ vào miệng. Nhưng sau tất cả sẽ là hương vị ngọt ngào..

Hơn nữa lúc này, không hiểu sao, Vương Nghiễm Ninh lại chắc chắn mình sẽ ăn được viên chocolate kia..

Trương Linh Dật nóng nảy, vòng tay càng thêm dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng Vương Nghiễm Ninh nói : ”Nhưng là.. anh yêu em..”

”Thật lâu, thật lâu lắm rồi..” Trương Linh Dật vừa nói vừa nhìn vào trong mắt của Vương Nghiễm Ninh, mang theo bao mong chờ.

Đúng vậy, thích em.. yêu em từ rất lâu rồi..

Ngay lúc hiệp nghị kia bắt đầu, trong mắt hắn chỉ nhìn một mình y. Mỗi ngày nhìn y cười, nhìn y giận, nhìn y ngang ngược, nhìn y không thể làm gì hắn.

Vương Nghiễm Ninh bao bọc hắn, nhẫn nhịn hắn, lại cùng hắn sống tích cực, luôn hướng về phía trước. Y bên trong là con người lương thiện, đối với mọi người luôn phong độ.. đây cũng là điều hấp dẫn hắn sâu sắc.

Có lẽ từ lúc bắt đầu chẳng qua là thưởng thức, nhưng từ từ, loại thưởng thức này dần mất đi kiểm soát.

Ngay từ đầu không hiểu được..

Giới tính như chướng ngại treo trước mắt, làm cho hắn không cách nào phán đoán được trong lòng mình vì nguyên do gì xao động.

Trương Linh Dật rõ ràng biết mình không phải là gay, cho nên đã đồng ý cùng La Tử Tuệ 
hẹn hò.

Nhưng tất cả mọi thứ phát sinh ở Hạ Môn, khiến hắn hiểu mình đối với Vương Nghiễm Ninh đã hoàn toàn vượt qua mối quan hệ tình bạn.

Nhưng vì trách nhiệm với La Tử Tuệ đã ngăn cản hắn tiến thêm một bước nữa, không dám suy nghĩ quá sâu.

Cho đến khi biết Vương Nghiễm Ninh đi Đài Loan..

Trương Linh Dật biết đại học F có hạng mục dành cho sinh viên đi du học. Giáo viên phụ đạo cũng từng hỏi hắn có muốn đi hay không. Nhưng bởi vì hắn đã có một bằng phụ tu chuyên nghiệp. Nếu như đi du học, bằng phụ tu chuyên nghiệp này sẽ trở thành phế thải. Cho nên hắn đã từ chối lời đề nghị của giáo viên phụ đạo.

Nhưng không nghĩ tới.. Vương Nghiễm Ninh lại đi..

Khi nghĩ đến một năm không thể nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh. Trong lòng Trương Linh Dật có một sự mất mát khổng lồ, khiến hắn không thể nào hô hấp. 

Hắn biết.. tình cảm này là gì, cũng không cách nào giấu giếm được nữa.

Nhưng chuyện kế tiếp lại hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, Vương Nghiễm Ninh bỗng nhiên chặt đứt liên lạc với mọi người.

Điện thoại ai gọi cũng không nghe, QQ không online, email không gửi lại, ngay cả giáo viên phụ đạo cũng nói địa chỉ ở chỗ cha mẹ y.

Không có ai biết làm cách nào để liên lạc với Vương Nghiễm Ninh..

Trong lúc đó, y dường như bất chợt biến mất..

Suốt một tháng trời, Trương Linh Dật tìm kiếm cách thức liên lạc với Vương Nghiễm Ninh khắp mọi nơi. Thậm chí hắn còn xin giáo viên phụ đạo đi Đài Loan, nhưng danh sách lúc đó đã định, mọi chuyện đã quá trễ.

Hắn không nghĩ ra, vì sao Vương Nghiễm Ninh lại đi như vậy.

Trương Linh Dật vẫn luôn nghĩ, bọn họ trong lúc đó, ít nhất cũng xem như bạn bè rồi. Tại sao Vương Nghiễm Ninh lại đi không một lời từ biệt?

Cho đến một tháng sau, La Tử Tuệ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nói chia tay với hắn. Trương Linh Dật lúc này mới phát hiện, mình đã bắt La Tử Tuệ đợi lâu như vậy.

Nhưng ngay lúc này Trương Linh Dật mới hậu tri hậu giác thừa nhận, hắn đã yêu Vương Nghiễm Ninh..

Hắn chưa bao giờ chân chính yêu ai. Nhưng một người có thể ảnh hưởng hắn đến trình độ này. Hắn tuyệt đối sẽ không ngu ngốc cho đây là tình cảm của bạn bè..

Cho dù Vương Nghiễm Ninh có là nam..

Lần đầu tiên Trương Linh Dật hút thuốc cũng chính là lúc đó.

Vận mệnh đùa cợt với tình yêu trong đời của hắn. Không phải yêu nhau nhưng lại mất nhau. Đến lúc mất đi mới phát hiện mình thật ra đã yêu người kia sâu đậm..

Vì vậy, Trương Linh Dật bắt đầu những ngày tháng đợi chờ. Đợi đến khi thời gian du học kết thúc, tất cả sinh viên du học đều trở về. Nhưng  bóng dáng người kia vẫn không hề xuất hiện..

Ngay cả đến sinh viên du học cũng không có biết cách liên lạc với Vương Nghiễm Ninh. Chỉ mơ hồ biết Vương Nghiễm Ninh đã lưu lại làm việc ở Đài Loan.

Bốn năm không tính là dài, nhưng nỗi nhớ dành cho người trước mặt quá khổng lồ, càng ngày lại càng lớn hơn. 

Mà đáng sợ nhất chính là.. sự chờ đợi này.. hoàn toàn không biết khi nào mới kết thúc..

May mắn Vương Nghiễm Ninh đã trở về..

Đáng lẽ phải nhào đến hung hăng đánh y một trận.

Nhưng Trương Linh Dật phát hiện mình hoàn toàn không có lập trường.

Quan hệ của bọn họ là như thế nào?

Nếu xét về tình bạn, hắn có lẽ không thể thân thiết bằng Tôn Tư Dương.

Nhưng người này.. cho dù có xảy ra việc gì, hắn cũng không muốn buông một lần nữa.

Hắn luôn thầm nhủ.. bất kể dùng biện pháp gì, trước tiên đem y giữ chặt bên mình rồi tính sau.

Nhưng hiện tại, Trương Linh Dật phát hiện, mình đã không có cách nào thoả mãn với trạng thái trước mắt nữa. Ngay cả ghen, hắn cũng không có tư cách thẳng thừng ghen trước mặt.

Cứ tỏ tình, rồi đánh dấu Vương Nghiễm Ninh chính là của hắn!

”Anh thật đã yêu em từ lâu rồi!” Trương Linh Dật lại một lần nữa cường điệu, trong ánh mắt tiết lộ sự bất an của mình.

”Là thật vậy sao?” Vương Nghiễm Ninh hơi mỉm cười nói.

Lời nói này y đã mong đợi từ lâu, rốt cuộc cũng có thể chính tai nghe được. Điều này làm cho y không cách nào che giấu được niềm vui khổng lồ của mình.

Nhưng Vương Nghiễm Ninh vẫn dùng vẻ mặt trấn định, che giấu đi sự kích động trong lòng mình.

Thật ra y cũng muốn hỏi Trương Linh Dật.. Cậu nói thật lâu.. vậy có thể so sánh với thời gian tôi yêu cậu hay không?”

Cho đến bây giờ, y vẫn còn nhớ rõ được.. cái năm nào đó, y như đứa ngốc, mạo hiểm chạy đi tỏ tình với hắn, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy một màn kia..

Thời gian cậu yêu tôi.. nhất định không thể lâu như thời gian tôi yêu cậu..

Vương Nghiễm Ninh thừa nhận mình đang cố ý giận lẫy một chút.

Mặc dù có vẻ rất không đàn ông, nhưng mình đã đau khổ lâu như vậy. Bây giờ hành hạ lại Trương Linh Dật một chút cũng không có gì quá đáng!

Cho nên y nhẹ nhàng đẩy Trương Linh Dật ra: ”Vậy thì phải xem biểu hiện của cậu.”

”A?” Trương Linh Dật, ”? ? ?”

.

.

.

”Thụ thụ, ăn xoài đi.” Vẻ mặt Trương Linh Dật nịnh nọt ghim một khối xoài đút cho Vương Nghiễm Ninh.

Vương Nghiễm Ninh cuộn thành một đoàn, nằm trên ghế salon chơi Ipad. Khoé miệng đụng phải một khối trái cây lạnh như băng liền mở miệng nuốt vào.

”Ăn ngon không?” Trương Linh Dật nháy mắt nhìn Vương Nghiễm Ninh.

Vương Nghiễm Ninh ánh mắt không thèm nhìn hắn, gật đầu có lệ: ”Ăn ngon.”

Là trái cây được mang ra từ tủ lạnh, cắt thành từng miếng nhỏ. Vừa chua vừa ngọt như ô mai tan ở trong miệng, tuyệt đối có thể làm cho người ta ngừng khát nước. Là hàng cao cấp trong mùa hè nóng bức. 

Kể từ khi Trương Linh Dật tỏ tình với Vương Nghiễm Ninh, địa vị ở nhà của hắn tuột dốc không phanh. Ngoại trừ chuyện thường xuyên mặt dày mày dạn, cúi đầu khom lưng lừa gạt, chiếm chút tiện nghi của Vương Nghiễm Ninh ra. Còn lại, hắn luôn luôn nghĩ ra biện pháp làm cho Vương Nghiễm Ninh vui vẻ. Chẳng hạn như chuẩn bị thật tốt thức ăn ngon dâng đến tận miệng y.

Trong lòng vô cùng chua xót!

Trương Linh Dật đối với các loại công thụ tiến hành nghiên cứu, im lặng vì trạng thái trước mắt của mình dán lên hai chữ —— tiện công!

Không được tiểu thụ chú ý, không phải là một tiểu công vô giá trị rồi sao!

Vương Nghiễm Ninh cũng không phải thật sự cố ý đả kích Trương Linh Dật. Mặc dù y cũng rất thích cảm giác nắm được hắn. Thế nhưng ngay từ đầu, y chỉ tính treo Trương Linh Dật lên hai ngày thôi. Nhưng không nghĩ tới Trương Linh Dật, cái tên này không nhắc tới thì thôi. Một khi đã bày tỏ thì đúng là kinh người. Hắn hoàn toàn từ bỏ tiết tháo(*) của mình, ngày ngày quấn lấy y để chiếm tiện nghi.

(*)Tiết tháo: Chí khí cương trực, trong sạch, tóm gọn anh từ bỏ mặt mũi của mình làm trung khuyển công.

Vương Nghiễm Ninh bị Trương Linh Dật làm phiền, dứt khoát khoan dung cho hắn.

Không sai, để đối phó với loại da mặt dày này, y phải dùng hơn chín mươi phần trăm trọng lượng toàn cơ thể. Chính là phải cao quý, phải lãnh điểm.

Trương Linh Dật không nghĩ ra, rõ ràng mình đã vứt hết toàn bộ mặt mũi rồi. Tại sao thụ thụ thoạt nhìn trái lại càng lãnh đạm hơn?

Chẳng lẽ hắn đã đoán sai, thật ra thụ thụ cơ bản không có thích hắn?

Vậy tại sao ngày hôm đó hắn hôn y, y lại không đẩy hắn ra?

Chưa hết, nếu nói thụ thụ không có cảm giác với hắn, khi hắn hôn y như vậy, chắc chắc sẽ bị đánh thành đầu heo!

Nhưng sao thụ thụ hiện tại lại lạnh lùng như vậy chứ?

Năm đó Trương Linh Dật đoạt giải học bổng hạng nhất, nhưng trên phương diện tình cảm, hắn hoàn toàn thất bại.

”Thụ thụ, chủ nhật này chúng ta hẹn hò đi!” Tinh thần mạnh mẽ nhỏ nhoi của Trương Linh Dật bộc phát trước mặt Vương Nghiễm Ninh.

Vương Nghiễm Ninh không chớp mắt, tiếp tục chơi trò chơi, nghe vậy liền cười mỉa mai nói: ”Hai tên đàn ông thì hẹn hò gì!”

Giới hạn của Trương Linh Dật dường như đã có thêm một bước đột phá mới. Hắn không chút chướng ngại tâm lý nói: ”Hai người đàn ông hẹn hò với nhau mới tốt đó. Không bị hố hàng như hẹn hò với phụ nữ. Nếu em hẹn hò với mấy cô gái kia, em phải xách túi cho cô ta, đảm bảo đi hai bước đã mệt muốn chết. Lại còn phải đi theo làm tuỳ tùng, osin hầu hạ. Chưa kể đến đi dạo phố còn có thể biến thành đi shopping, rất đáng sợ đó! Nhưng nếu chúng ta hẹn họ thì khác nha~~ anh nguyện vì em xách giỏ, vì em làm tuỳ tùng kiêm osin, vì em tận tuỵ làm gió làm nắng…”

Vương Nghiễm Ninh nghe hắn nói đến đau đầu nhức não, rốt cuộc bất đắc dĩ ngẩng đầu nói: ”Đi đâu ah’?

”A?” Trương Linh Dật còn đang chuẩn bị lời lẽ thuyết phục Vương Nghiễm Ninh. Nhưng y lại đột nhiên xuất ra một câu hỏi, khiến hắn không khỏi sửng sốt một chút.

”Không phải cậu nói đi hẹn hò sao?” Vương Nghiễm Ninh vẻ mặt giả bộ ngu ngơ, sau đó hỏi: ”Đi chỗ nào?”

Trương Linh Dật trong truyền thuyết ít ai biết đến, lập tức sống dậy, hưng phấn nói: ”Anh đã chuẩn bị ba phương án, chúng ta cùng nhau chọn một chỗ để đi.”

Lại có ba phương án!

Vương Nghiễm Ninh bối rối nhìn Trương Linh Dật, hắn bình thường không phải cũng đi làm sao? Tại sao lại có nhiều thời gian suy nghĩ mấy chuyện này vậy chứ?

Nhưng vì Trương Linh Dật đã hoàn toàn bị suy nghĩ ’’Thụ thụ, rốt cuộc cũng đồng ý hẹn hò với mình rồi!”, hạnh phúc bao phủ khắp người. Hoàn toàn không hề phát hiện tâm tình phức tạp của Vương Nghiễm Ninh.

”Thứ nhất, đi xem phim, anh đã xem qua lịch chiếu của mấy rạp phim. Có một bộ phim bom tấn vừa được chiếu tên là « Huyết nhục hoành phi » . Nghe nói rất hấp dẫn, rất kích thích…” Trương Linh Dật vừa nói vừa giống như nhớ đến điều gì, hai mắt sáng lên.

   « Huyết nhục hoành phi »? đây không phải là bộ phim được tuyên truyền gần đây sao? Nghe người ta nói bộ phim kinh dị này vô cùng đẫm máu. Rạp chiếu phim còn quảng cáo, cái gì mà ’’Nếu yêu cô ấy, hãy mang cô ấy đến xem  « Huyết nhục hoành phi »”…

Vương Nghiễm Ninh trí nhớ vô cùng tốt, nên y nhanh chóng nhớ lại lần đầu tiên hai người cùng nhau đi xem phim năm đó. Trương Linh Dật đối với phim kinh dị định nghĩa là —— trợ thủ đắc lực thúc giục tình cảm của tình nhân!

Cho nên Trương Linh Dật muốn chơi lại chiêu cũ?

Vương Nghiễm Ninh lạnh lùng nhìn hắn nói: ”Tôi sẽ không dựa vào người cậu đâu, đừng có mà hy vọng!”

Tính toán của Trương Linh Dật bị đánh gãy, nghe vậy nói: ”Thế quên nó đi.. chúng ta thảo luận nơi thứ hai —— đến công viên trò chơi!”

Tốt nhất là nên đi cáp treo, sau đó đem thụ thụ sắc mặt tái nhợt ôm vào lòng vỗ về, này không phải quá tuyệt vời sao!

Vương Nghiễm Ninh im lặng nhìn Trương Linh Dật đang quay mặt về phía không khí cười khúc khích. Không phải đến công viên trò chơi thôi sao? Có cái gì hưng phấn như vậy chứ?

Nhất định có âm mưu mục đích nào đó không cho ai biết, không thể không phòng!

Chưa kể, chủ nhật ở công viên trò chơi khẳng định khắp nơi đều có trẻ con, nghĩ đến thật đáng sợ!

Cho nên Vương Nghiễm Ninh không chút do dự bát bỏ: ”Từng tuổi này rồi còn đến công viên trò chơi! Không đi ah’.”

”Vậy thì không đi…” Trương Linh Dật vẻ mặt đau khổ nói, ”Vậy còn lại phương án cuối cùng —— đi dạo vườn bách thú.”

Vương Nghiễm Ninh: ”…”

Mặc dù nghe rất nhàm chán, nhưng xem xét thì đối lập với hai cái trên…

”Được, vậy chọn cái này!” Vương Nghiễm Ninh giải quyết dứt khoát.

Trương Linh Dật: ”…”

Tại sao hắn có chút nhàn nhạt hối hận khi đưa ra phương án đi vườn thú này cơ chứ?

Hướng về phía đám động vật để nói chuyện yêu đương.. thật sẽ.. lãng mạn sao?...

_________________

(*) Huyết nhục hoành phi => Máu thịt tung toé =))).. ta để nguyên nghe cho nó nguy hiểm =)))

vì ta nghĩ hai chương này phải đọc cùng một lúc mới không đứt quãng cảm xúc. nên ta đã edit, làm gộp luôn hai chương cùng một lúc  và.... = =!!! 
*thở* ôi trời ơi.. mệt muốn chết *lăn ra*... *tê liệt* *tê liệt*.. ta đi chết đây.......
.
.
.

Comments

  1. chủ nhà thật là tâm lý mà, vương ngạo kiều thix mún chết mà cứ làm bộ wai a

    ReplyDelete
    Replies
    1. =))))) ồi ồi vài chương nữa em hết giả bộ giờ~~~~

      Delete
  2. thích khúc thụ thụ chạy đi kím thụ thụ ghê :))) ra tận 2 chương một lúc chẳng gì sung sướng bằng :* thanks nàng nhiều

    ReplyDelete
    Replies
    1. tiểu thụ thụ đi tìm tiểu công chứ ;___;..
      ta thì thích khúc Dật Dật tỏ tình với Ninh Ninh.. nghe nó ngọt quá đêy ;___;....
      ta cứ đọc đi đọc lại câu đó ah' *cắn khăn*

      Delete
  3. s nè e :))) e k fai quan trọng vụ quà cáp chi cả đâu :)) chương này e tặng cho s là món quà tinh thần lớn vs s rùi mà:

    ReplyDelete
  4. muốn viết nhiều mà sao nó k cho viết :(((((( hùi trk s có đọc tr này đk mấy chương ui lại thôi h thấy e edit lao vô ủng hộ =))))kr~ nhưng mà e edit mượt vs hay mà babe :* 5ting nha e :*

    ReplyDelete
    Replies
    1. em sẽ cố gắng ah' :">.. thật ra em coi xong văn án bộ này, thích quá mà không ai làm cho đọc, nên xắn tay áo tự biên tự diễn luôn =)))))))

      Delete

Post a Comment

Popular posts from this blog

[Mục lục] Hổ Phụ (Hoàn)

[Mục lục] Bẻ cong anh chàng quân nhân

Bẻ cong anh chàng quân nhân - Chương 1