Hổ Phụ - Chương 25

Hổ Phụ


Chương 25:

"Diệp đại ca nói anh hiện giờ đang làm thầy giáo ở trường học nổi tiếng Nhất Trung, chuyện này có thật không?" Cô gái ở trước mặt Diệp Phong có chút ngại ngùng, thậm chí cô cũng không dám ngẩng đầu liếc nhìn hắn. Diệp Phong lạnh lùng trả lời cô một câu, cô gái lập tức đỏ mặt nói. "Thật xin lỗi, có phải em đã nói cái gì đó không nên nói?"

"Không sao."

"Em thấy sắc mặt anh rất mất hứng, nghe nói người trong thành phố không thích đi xem mắt. Có phải anh cũng vì thế..."

Diệp Phong thở dài một hơi, hắn nhìn biểu tình có chút luống cuống của cô gái liền nói, "Thật ngại, tôi trời sinh không thích cười."

"Diệp đại ca cũng kể một ít chuyện của anh cho em nghe. Em biết anh là một người rất xuất sắc, cũng biết chúng ta không thích hợp với nhau. Nhưng có thể cùng anh nói chuyện em đã cảm thấy rất vui. Có lẽ anh không biết khi anh còn học ở trung học, những nữ sinh ở trường đều bàn tàn về anh. Đáng tiếc em không học đại học, không thì đã có rất nhiều chuyện để nói với anh."

Trước khi gặp Thư Lãng, Diệp Phong cơ bản có thể hình dung là một kẻ quái gở. Sau khi rời khỏi nơi này, hắn luôn cố gắng lảng tránh những chuyện trước kia. Nhưng hiện giờ lại bị một cô gái xa lạ bất ngờ nhắc đến, khiến cho hắn cảm thấy có chút hứng thú mà hoài niệm.

Lắc đầu, Diệp Phong bật cười. Bản thân hắn bây giờ đã bắt đầu muốn hoài niệm tuổi thanh xuân sao? Thật là buồn cười.

"Ah' này.. về sau em có thể tới tìm anh không?"

"Ừ."

Chiếm được lời đồng ý của Diệp Phong, cô gái cao hứng nói. "Trên trấn ngày mai có hát tuồng, chúng ta có thể cùng nhau đi xem không?" 

"Được."

Cô gái vô cùng vui vẻ chuẩn bị rời đi, đột nhiên cô đứng lại ở ngoài cửa hưng phấn nói "Tuyết rơi!". Diệp Phong nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy những bông tuyết nhỏ màu trắng từ trên trời rơi xuống.

Chị dâu khi nhìn thấy gương mặt đầy tươi cười của cô gái lúc chuẩn bị rời đi, liền nghĩ hai người nói chuyện với nhau không tệ. Vì thế chị rất cao hứng mà cùng cô gái đi ra ngoài. Anh hai của Diệp Phong đi vào phòng hỏi hắn, "Thế nào?"

"Hoàn hảo."

"Không được thì anh giới thiệu cho em một người khác."

"Không cần đâu."

Anh hai của Diệp Phong thấy hắn ngắm nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ liền hút một hơi thuốc lá. Hai mắt anh cũng nhìn ra bên ngoài cùng Diệp Phong. "Tuyết rơi thế này thì đường núi ngày mai sẽ không dễ đi. Nếu em muốn cùng cô gái ấy ra ngoài thì nên quan tâm người ta nhiều một chút."  

Diệp Phong hiện giờ căn bản đã không còn nghe thấy lời nói của anh. Hắn đang xuất thần mà nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ. Anh hai của Diệp Phong rõ ràng cũng cảm thấy tâm trạng của hắn không được tốt. Trước kia tuy hắn không thích cười, thế nhưng vẫn nhìn ra được tâm tình thả lỏng của hắn. Nhưng lần này Diệp Phong trở về lại mang theo một cảm giác kỳ lạ. Hơn nữa hắn động một chút liền xuất thần. Diệp Phong trước kia chưa từng có hiện tượng này, hay là trong thành phố đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng Diệp Phong không nói, anh hai của hắn cũng biết cho dù có hỏi hắn cũng sẽ không trả lời. Cho nên anh dứt khoát mặc kệ hắn.

Hát tuồng ở trấn trên là sự kiện lớn mỗi năm một lần. Ngày hôm đó mọi người đều đổ xô ra đường. Vì ai cũng ra khỏi nhà nên đường phố vô cùng náo nhiệt. Cô gái đi bên cạnh Diệp Phong không ngừng bị người qua đường xô đẩy đụng vào người hắn. Hắn khẽ nhíu mày, cô gái đi bên cạnh liền xấu hổ áy náy nói. "Thật xin lỗi, không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy..."

"Cô không sao chứ?"

Cô gái cười cười lắc đầu.

Diệp Phong bất đắc dĩ nói, "Tôi cũng lớn lên ở nơi này, cô đừng xem tôi như người ngoài."     

"Nhưng anh và bọn họ không giống nhau."

"Chỗ nào không giống chứ? Không phải mỗi người đều có hai con mắt một cái miệng sao?"

"Là khí chất, khí chất không giống."

Nghe cô gái nói đến khí chất, Diệp Phong chung quy không thể tự chủ được mà nghĩ đến người nọ. Ở trong lòng hắn người kia mới hoàn toàn khác biệt. Trên người y có một hơi thở ấm áp, đôi mắt dịu dàng như làn nước. Rất nhiều lúc Diệp Phong không dám nhìn kỹ Thư Lãng. Vì hắn sợ rằng mình sẽ rơi vào cái bẫy ngọt ngào đó. Nhưng cho dù là vậy, người cuối cùng không có cách nào kềm chế được cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.

"Người như tôi cũng có thể gọi là khí chất sao? Khí chất lưu manh ah'?"

Cô gái lắc đầu, cô còn muốn nói gì đó đột nhiên bị một tiếng trống chiêng đánh gãy. Sau đó đối phương đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy tay của Diệp Phong, chạy vào bên trong đám người. "Em thích nhất là xem màn trình diễn này."  

Bàn tay của cô gái thật ấm áp cũng thật mềm mại. Nhưng sâu bên trong Diệp Phong vẫn cảm nhận được đôi bàn tay này không phải là đôi tay dẫn linh hồn của hắn vào trong giấc mộng. Người trước mắt cũng không phải là người mà hắn ngày đêm tưởng niệm. Diệp Phong nhất thời sinh ra cảm giác mất mát thật lớn.

Sau buổi trưa tuyết lại bắt đầu rơi, Diệp Phong nhìn cô gái dường như đã không còn chịu được cái lạnh. Hắn đành đem bao tay của mình đưa cho cô.

"Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu. Tuyết dường như càng ngày càng rơi nhiều. Chúng ta vẫn nên về nhà sớm một chút đi." 

Diệp Phong không nghĩ tới cô gái lại chủ động đề xuất về nhà, hắn cũng gật đầu đi theo. "Cũng được."

Khi hắn đưa cô gái về đến nhà bầu trời đã tối đen. Mặt của cô gái lạnh đến độ đã bắt đầu đỏ lên, hai mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm Diệp Phong. "Diệp tiên sinh, anh có người mình yêu rồi phải không?"

"Thật xin lỗi."

"Không sao, ít ra anh cũng chưa từng lừa gạt em, em có thể nhìn ra được. Tuy biết anh đã có người mình thích, nhưng em vẫn cảm thấy rất vui khi được hẹn hò với một người xuất sắc như anh. Anh và người yêu của anh cãi nhau sao?"

"Không tính là cãi nhau, chỉ là phát hiện người đó không thích tôi mà thôi."

"Có lẽ vì người đó ngốc nghếch."

Nghĩ đến có người dùng hai từ ngốc nghếch để hình dung Thư Lãng, Diệp Phong bất giác cong khoé môi. Có lẽ Thư Lãng thật ngốc đi. Y không thể bước ra khỏi tình cảm sâu nặng của mình dành cho Tưởng Chính Bắc, cũng không hiểu được trái tim của bản thân mình. Thậm chí ngay cả việc đơn giản giữ lấy những thứ giả dối cũng không làm được. Đúng là một người ngốc nghếch.

"Ngày mai có lẽ hai chúng ta sẽ không gặp mặt nhau được, thật là đáng tiếc."

"Nếu có việc thì cứ tới tìm tôi."

"Hay là thôi đi."

Cô gái khoát tay xoay người đẩy cửa đi vào trong nhà. Nếu đã biết rõ mọi thứ là vô vọng ngay từ đầu thì tốt hơn hết không nên lưu lại đường sống cho hy vọng đó.

Khi Diệp Phong trở về liền mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đứng bồi hồi trên đường. Hắn cảm thấy dáng người kia rất quen thuộc, cũng cảm thấy hắn gần đây làm rất nhiều chuyện không giống với bản thân mình trước kia. Chẳng lẽ bởi vì bị từ chối tình yêu nên hắn mới trở nên yếu đuối thế sao? Lại còn có thể ảo tưởng Thư Lãng đến nơi nay tìm hắn.

"Diệp Phong?"

Giọng nói trong trẻo mang theo chút cảm giác mát lạnh khiến cho cả người Diệp Phong cứng lại, hắn đứng im tại chỗ. Đối phương dường như không dám khẳng định lại gọi hắn thêm một tiếng. "Diệp Phong, là cậu sao?"

Thân thể hắn đã hoàn toàn không còn nghe theo sự điều khiển của lý trí. Diệp Phong ngay lập tức đi đến trước mặt đối phương. Trên đôi mắt của Thư Lãng phủ một lớp tro bụi, mà ngay cả áo khoác ngoài của y cũng đã dính đầy bùn đất, bộ dạng phong trần mệt mỏi. Thẳng cho đến khi xác nhận người trước mắt mình chính là Diệp Phong. Thư Lãng mới hít sâu một hơi, y có chút khẩn trương nhìn hắn.

"Sao anh lại tới đây?" Giọng nói của Diệp Phong có chút run rẩy.

"Tôi..." Thư Lãng dừng một chút, sau đó y nhỏ giọng tiếp tục nói. "Tôi đến tìm cậu..."

Chân mày của Diệp Phong cau lại, hắn đem hành lý dưới chân của Thư Lãng vát lên lưng. "Trở về đi."

"Tôi vừa mới đến..."

"Tôi nói anh về nhà của tôi trước đi."

"Ah'."

Thì ra là như vậy, thật ngốc mà.

Thư Lãng bất ngờ đến thăm khiến cho anh hai và chị dâu của Diệp Phong vô cùng vui vẻ. Hai người lôi kéo Thư Lãng hỏi han ân cần. Diệp Phong đem hành lý của y đến gian phòng của mình. Khi hắn đi ra liền nhìn thấy Thư Lãng có chút xuất hổ mà ngồi trên giường đất của hắn. Có thể là bởi vì mối quan hệ giữa hắn và y, cho nên khi Thư Lãng đối mặt với anh hai và chị dâu của hắn luôn có chút không được tự nhiên. Mọi lần Diệp Phong thường đi đến nói giúp cho Thư Lãng. Nhưng lần này hắn không đến giúp y giải vây, mà lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nhìn y.

"Thầy Thư sao lại đột nhiên đến đây ah'. Hai hôm nay tuyết rơi khá dày nên đường ở bên ngoài không dễ đi."

"Không sao."

Chị dâu cười nói, "Không sao gì ah'. Nhìn giày của thầy đều đã bị ướt rồi. Thầy mau cởi ra đi, mang đỡ giày của tiểu Phong."

Thư Lãng giương mắt nhìn Diệp Phong, y thấy vẻ mặt hắn thờ ơ cũng không dám nói gì, "Không cần phiền như vậy."

Diệp Phong lạnh giọng nói, "Nói thầy mang thì thầy mang đi."

"Tiểu Phong, sao em lại nói chuyện với thầy Thư như vậy chứ, đi lấy dép lê của em lại đây."

Khi Diệp Phong nắm lấy chân của Thư Lãng, cảm giác lạnh lẽo ở lòng bàn chân y thoáng chốc truyền đến tay hắn. Thư Lãng muốn trốn nhưng đôi chân của y lại bị Diệp Phong nắm chặt. Thư Lãng không dám động, chỉ có thể ngơ ngác ngồi đó. Diệp Phong sau khi đổi giày cho y xong liền ngồi trở lại chiếc ghế ở đằng xa, hắn không nói lời nào.

"Tiểu Phong một câu cũng không đề cập đến thầy, còn tưởng thầy Thư năm nay sẽ không đến nhà chúng tôi đón năm mới."

Ánh mắt của Thư Lãng dần ảm đạm, y gượng gạo mà nói với anh hai của Diệp Phong, "Tôi cũng mới quyết định tới đây thôi, nên Diệp Phong cũng không biết."  

"Vậy đúng lúc ở lại nhà chúng tôi đón năm mới đi, chờ đến khi khai giảng thầy hãy trở về."

"Anh hai, anh nói gì vậy. Thấy Thư ở thành phố còn có việc bận làm sao có thể ở lại đây lâu như vậy chứ."

"Kỳ thật tôi..." Thư Lãng còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh như băng của Diệp Phong, cổ họng y bỗng nghẹn lại một câu cũng không nói nên lời. "Thật có lỗi."

Chị dâu mang thức ăn nóng ra bên ngoài, "Ha hả thật là đúng lúc, thầy Thư nếu đã đến đây thì có thể giúp tiểu Phong nhà chúng tôi tư vấn một chút."   

"Tư vấn?"

"Anh hai của tiểu Phong gần đây dẫn em ấy đi xem mắt vài hộ gia đình. Tôi cũng không biết có hợp với nó hay không, nhưng hai ngày nay hai bên đều gặp mặt nhau. Ầy, thầy hỏi tiểu Phong đi, nó hôm nay còn cùng cô gái đó ra ngoài hẹn hò ah'."

Thư Lãng ngẩn ngơ, bát canh trong tay cũng thiếu chút nữa vẩy lên người. Y ngẩng đầu nhìn Diệp Phong, thấy hắn cũng không có ý định phản bác. Cho nên lúc nãy là hắn cùng cô gái đó hẹn hò trở về sao?

Anh hai của Diệp Phong gần đây đều một lòng vì việc này. Cha mẹ của hai người mất, nên anh vừa xem Diệp Phong là em trai cũng vừa xem hắn là con mình. Vì thế việc gì anh cũng muốn lo liệu giúp Diệp Phong. "Thầy Thư có học vấn cao nhất định có mắt nhìn người. Tiểu Phong nhà chúng tôi cũng đã không còn nhỏ, nên thành gia lập nghiệp rồi."

Thư Lãng rủ mắt, từ lúc bắt đầu chuyện này cho đến khi kết thúc y cũng không nói lời nào. Trong đầu đều xoay quanh một y nghĩ, Diệp Phong muốn kết hôn...

"Tối hôm nay anh ngủ ở đây đi."

Diệp Phong vừa định đi ra ngoài đã bị Thư Lãng kéo lại góc áo. "Cậu đi đâu vậy? Cậu không ngủ ở đây sao?"   

"Tôi đi ra ngoài nấu nước nóng cho anh. Trong nhà chỉ có hai căn phòng, tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?"

Nghe Diệp Phong nói như vậy, Thư Lãng ngại ngùng nói, "Tôi nghĩ cậu không muốn nhìn thấy tôi..."

"Anh cho rằng tôi bằng lòng gặp anh ah'?" Diệp Phong hít một hơi, gạt tay Thư Lãng đang nắm lấy góc áo mình ra. "Mối quan hệ của chúng ta vốn không thể xem như không có chuyện gì. Tôi không có khả năng giả vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra."  

Nhà của Diệp Phong vẫn dùng loại giường đất có lò sưởi ở bên dưới. Nhưng bởi vì căn phòng khá nhỏ, nên bên trong khá ấm áp. Hơn nữa anh hai của Diệp Phong mới đổi cho hắn một cái giường lớn, cho nên hai người không còn giống như trước kia chen chúc trên một chiếc giường nhỏ hẹp. Mỗi người chiếm một nửa, thân thể thoả mái hơn nhưng trong lòng lại phá lệ trống rỗng.

"Chị dâu cậu nói là thật sao? Cậu muốn kết hôn?"

"Xem mắt là thật, nhưng về phần kết hôn thì không." Bàn tay đang nắm chặt của Thư Lãng lúc này mới buông lỏng ra. Nhưng không nghĩ tới Diệp Phong lại ném thêm một trái boom cho y. "Tôi đã xin trường học đi hỗ trợ giảng dạy, sẽ đi ba năm. Dù sao cũng không nên để cho người khác chờ mình."

Thư Lãng cả kinh liền ngồi dậy, "Cậu muốn đi hỗ trợ giảng dạy?! Chuyện khi nào?!"

"Trước khi nghỉ lễ đã làm xong thủ tục, chờ khai giảng thì đi."

Thư Lãng đè nén thanh âm hỏi, "Là bởi vì tôi sao.."

Diệp Phong đưa lưng về phía bờ vai đã cứng lại của Thư Lãng, hắn lạnh nhạt mở miệng nói, "Tôi cảm thấy hiện giờ là thời điểm chúng ta nên tách ra."

"Tôi không nghĩ như vậy Diệp Phong, tôi..."

"Ngủ đi, trễ rồi."

Tôi thích cậu...

Nếu hiện giờ tôi nói ra lời này.. cậu sẽ không tin tôi có đúng không?

Anh hai và chị dâu của Diệp Phong đều ngây người khi nghe hắn nói sẽ đi hỗ trợ giảng dạy. Cả hai có chút không hiểu được, em trai hai người ở trường học thuận lợi đủ đường vì sao còn muốn đến nông thôn chịu khổ. Diệp Phong lúc đó đã nói dối anh hai hắn rằng chuyện này có liên quan đến chức nghiệp sau này của hắn. Nên anh hai của Diệp Phong liền vỗ vai hắn nói, chúng ta là người dân quê còn sợ đi hỗ trợ giảng dạy sao. Em làm rất tốt, tranh thủ đi sớm về sớm! 

Diệp Phong cười gật đầu, cũng không phải là ngồi tù, còn trông chờ được giảm hình phạt sao?

Bởi vì chuyện đi hỗ trợ giảng dạy, cho nên những buổi xem mắt sau đó đều bị huỷ bỏ. Diệp Phong hầu như mỗi ngày đều ở trong nhà cùng anh hai mình. Thư Lãng ngồi bên cạnh hắn ngẫu nhiên sẽ nói đôi lời. Vẻ mặt của Diệp Phong luôn thờ ơ. Nhớ tới khí thế nhiệt tình khi y quyết định đến tìm hắn ngày trước. Ngồi ở một nơi hỗn tạp mùi vị như xe lửa mà y vẫn có thể cười ra tiếng. Nhưng hiện giờ khi ngồi ở trước mặt Diệp Phong, y lại không thể nói được lời nào. Thư Lãng dần bắt đầu cảm thấy chán ghét bản thân mình. 

Thư Lãng, ngươi thuỷ chung chỉ là một người nhát gan. Cho dù là đối với Tưởng Chính Bắc hay là Diệp Phong.

Hai người ở nông thôn đến gần mười ngày mới trở về thành phố. Ở bên ngoài nhà ga, Thư Lãng lôi kéo tay Diệp Phong nói, "Tới nhà tôi đi."

"Quên đi.."

"Tới nhà của tôi!"

Thanh âm của Thư Lãng đột nhiên đề cao làm cho Diệp Phong sửng sốt. Hắn chưa từng thấy y tức giận đến khó thở như vậy. Diệp Phong hiện giờ không hiểu sao lại cảm thấy Thư Lãng có chút đáng yêu. Hắn đi theo Thư Lãng về nhà của y, hắn vừa đẩy cửa liền đụng trúng mấy bình rượu trên đất. Diệp Phong sửng sốt một chút, Thư Lãng lúc này mới kích động nhớ tới mình chưa dọn dẹp những thứ này. Y cúi người muốn nhặt những bình rượu lên nhưng lại bị Diệp Phong ngăn cản, "Để đó, anh ngồi đi."

"Tôi đi nấu cơm cho cậu ăn, cậu muốn ăn gì."

"Thư Lãng, anh đừng có như vậy có được không. Nếu đã muốn chấm dứt thì nên thẳng thừng chấm dứt. Anh còn không hiểu sao? Chúng ta căn bản không còn khả năng trở lại như trước."

Tay đeo tạp dề của Thư Lãng dừng lại một chút. Y ngẩng đầu, gương mặt tươi cười nhìn Diệp Phong nói, "Chỉ là ăn cơm thôi mà."

Cả hai ăn cơm trong bầu không khí nặng nề. Diệp Phong chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát. Lúc hắn đi ra phòng khách và phòng ngủ đều đã tắt đèn. Hắn lần mò đi đến gần cánh cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Thư Lãng ôm đầu gối dựa vào bên sổ ngủ. Đèn ne-ong đủ màu ở bên ngoài vẫn như trước sáng rực. Diệp Phong cúi người muốn ôm Thư Lãng vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Đột nhiên y ôm chặt lấy thắt lưng hắn, thanh âm khàn khàn nói, "Diệp Phong đừng đi.. đừng rời bỏ tôi..."  

"Vì sao?"

"Vì tôi thích cậu, Diệp Phong, tôi thích cậu..."

Thư Lãng nằm trong lồng ngực của Diệp Phong, y có chút hỗn loạn bối rối. Dường như sợ đối phương không tin lời mình nói, y sốt ruột đến muốn khóc lên. Diệp Phong bất đắc dĩ kéo Thư Lãng ôm vào lòng. Cúi đầu hôn lên đôi môi mà hắn ngày đêm tưởng niệm. Hương vị quen thuộc của cả hai hoà hợp cùng một chỗ, Thư Lãng thuận theo mở miệng nghênh đón hắn xâm nhập.

Khí tức ái muội dần bốc lên, mồ hôi kích tình chậm rãi trượt đến thắt lưng thon dài trắng nõn của Thư Lãng. "A..a.. đừng ở chỗ này.. sẽ bị nhìn thấy..."

"Đã tắt đèn rồi, không có ai thấy đâu." Diệp Phong giữ chặt lấy tay Thư Lãng ở trên cửa sổ, "Anh còn nhớ rõ tôi khi đó đã viết cái gì không?"

"A...a.. đừng.. Diệp Phong.. nhẹ một chút.."

"Thư Lãng, tôi yêu anh!"

Khi Thư Lãng tỉnh lại Diệp Phong đã rời đi, y cho rằng hắn đi ra ngoài xử lý công việc. Nhưng cho đến ngày thứ ba Thư Lãng cũng vẫn không nhận được tin tức của Diệp Phong.

"Thầy Diệp đêm qua đã rời đi rồi."

"Cậu ấy đi đâu?!"

"Hỗ trợ giảng dạy ah'!"

_________________________     

Chương này không có đất diễn cho hai cha con Tưởng gia =)), ah' mà chương sau Tưởng Thần lớn rồi~~ 

mọi người hiện giờ chắc đã nghỉ tết, ta ngày mai phải đi học.. haizzz.. 7-8 năm rồi chưa được đón tết :)).. 

Comments

  1. Cái này gọi là khi nhận ra thì đã muộn a
    Vừa buồn vừa tiếc :'((
    Mong rằng cp sẽ tới vs nhau tốt đẹp :3

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

[Mục lục] Hổ Phụ (Hoàn)

[Mục lục] Bẻ cong anh chàng quân nhân

Bẻ cong anh chàng quân nhân - Chương 1