Hổ Phụ - Chương 35

Hổ Phụ


Chương 35:

"Cởi... cởi... cởi quần áo?!" Tưởng Thần há hốc miệng sửng sờ nhìn Tưởng Chính Bắc, "Ba ba.. vì sao phải cởi quần áo...?"

"Không phải tiểu Thần muốn làm cho ba cảm thấy thoải mái nhất sao? Con có thấy ai đi mát-xa mà mặc quần áo không?"

Tưởng Thần cúi đầu rầu rĩ nói, "Con chưa từng đi mát-xa, ba đi mát-xa đều cởi hết quần áo sao?"

"Haizz.. chuyện đó." Tưởng Chính Bắc nhéo cái mũi của Tưởng Thần, "Những chỗ mat-xa ở bên ngoài đều cho khách quấn khăn tắm trước, sau đó người mát-xa mới có thể đi vào. Nhưng ba và tiểu Thần rất gần gũi với nhau, cho nên không cần phải che che lấp lấp có đúng không?"

Tưởng Thần bán tin bán nghi nhìn hắn, Tưởng Chính Bắc xoa đầu cậu, "Đừng ngẩn người nữa, mau theo ba vào phòng đi."


Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Tưởng Chính Bắc lưu loát mà bắt đầu cởi quần áo. Tưởng Thần đứng ở phía sau nhìn thắt lưng cường tráng của hắn chậm rãi lộ ra, đưa mắt nhìn lên một chút có thể thấy cái lưng rộng rắn chắc của hắn. Vóc người của Tưởng Chính Bắc như hình tam giác đảo ngược. Tưởng Thần cúi xuống nhìn chiếc quần rộng ở phần eo của hắn, đường cong hoàn hảo theo động tác của Tưởng Chính Bắc như ẩn như hiện.

Tưởng Thần nghĩ đến có người từng nhìn thấy thân thể của Tưởng Chính Bắc, trong lòng cậu không hiểu vì sao lại cảm thấy không được tự nhiên. Giống như đồ vật đáng lẽ thuộc về mình nhưng lại bị người khác cướp mất. Thế nhưng trên thực tế cậu cũng chỉ thấy thân thể của Tưởng Chính Bắc một lần, hơn nữa khi đó ba ba còn nói với cậu...

Tưởng Chính Bắc xoay người lại đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng đỏ mặt của Tưởng Thần. Khoé mắt hắn loé lên một đạo tinh quang. Xem ra mị lực của hắn không phải hoàn toàn không hấp dẫn được cậu.

Tưởng Chính Bắc cởi bỏ chiếc quần dài vướng bận. Trên thân thể hắn hiện giờ chỉ còn độc nhất một chiếc quần lót. Đồ vật giữa hai chân hắn đem chiếc quần lót căn chặt. Ký ức ngày đó vẫn còn in sâu trong đầu Tưởng Thần. Cậu thậm chí có thể liên tưởng đến cảnh tượng bên trong chiếc quần lót của Tưởng Chính Bắc. Không được! Mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì ah'...  

"Đủ rồi ba ba! Như vậy là được rồi!"

Tưởng Thần nhìn thấy tay của Tưởng Chính Bắc đang cầm mép quần lót liền vội vàng ngăn cản động tác của hắn. Nếu cứ như vậy, cậu sợ mình ngay cả dũng khí nhìn ba ba cũng không có.

Tưởng Chính Bắc nhìn con hắn hỏi, "Hiện giờ có thể bắt đầu chưa?"

"Có thể."

Tưởng Chính Bắc lần này trái lại nghiêm túc nghe lời Tưởng Thần nói. Hắn cúi người nằm lên giường, cả người thả lỏng. Bởi vì quanh năm luôn chăm chỉ vận động nên thân thể của hắn rất hoàn mỹ, làn da màu mật sáng bóng. Tưởng Thần đứng ở bên giường đột nhiên không biết nên bắt tay từ đâu.

"Trước hết mát-xa vai cho ba đi."

"Ah, vâng."

Tưởng Chính Bắc thấy Tưởng Thần đứng nửa ngày không có động tác liền đầy "thiện ý" mà chỉ đường cho cậu.

Tưởng Thần chậm rãi đem hai tay mình đặt lên vai của người bên cạnh. Chạm vào làn da của Tưởng Chính Bắc, Tưởng Thần ngay lập tức cảm thấy bản thân mình giống như bị điện giật, không thể tự chủ mà run lên một chút. Cậu hít sâu một hơi, từ từ tăng lực mát-xa trên tay, xoa bóp nhất định phải dùng sức nếu không hiệu quả sẽ giảm mất một nửa. Nhưng vì Tưởng Thần chỉ nghiêng người ngồi một bên, nên lực mát-xa vai trái và vai phải của cậu không đồng đều. Tưởng Chính Bắc không thoải mái ngân một tiếng.

Tưởng Thần cẩn thận hỏi hắn, "Con làm không tốt sao ba ba?"

"Lực đạo bên phải không đủ, con ngồi lên người ba đi."

"Ah?! Này.. có thể chứ?"

"Lực đạo hai bên không giống nhau sau khi mát-sa xong sẽ càng đau nhứt hơn. Như vậy đâu còn ý nghĩa phải không?!"

Trong lòng Tưởng Thần biết Tưởng Chính Bắc nói không sai. Nhưng khi nhìn cái eo cường tráng quang loả của Tưởng Chính Bắc, Tưởng Thần vẫn nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Cậu cởi giày chậm rãi bò lên giường lướt qua thân thể của Tưởng Chính Bắc. Cậu lấy một tư thế cực kỳ mất tự nhiên mà ngồi xổm lên người hắn. Tưởng Chính Bắc tuy nằm sấp, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được người ở phía trên đang mất tự nhiên. Hắn cười cười, đột nhiên xoay người lại đem Tưởng Thần kéo vào trong lồng ngực mình.

"Ba ba!"

"Con đó, trưởng thành rồi nên không thèm gần gũi với ba nữa. Tại sao con lại trốn trốn tránh tránh ba chứ?"

"Không phải... con.." con chỉ cảm thấy thẹn thùng thôi..

Tưởng Chính Bắc xoa đầu Tưởng Thần. Hắn đem tay cậu đặt ở bên hông mình, "Là như vậy, hiểu chưa?"

Tưởng Thần gật đầu.

Cậu chậm rãi mát-xa từ bả vai đến lưng cho Tưởng Chính Bắc, cuối cùng cậu vươn tay xoa bóp phần hông vẫn luôn mê hoặc mình. Tưởng Chính Bắc cảm thụ ngón tay mềm mại tinh tế của cậu lưu luyến trên người hắn. Hắn thích ý đến độ thở hắt ra.

"Ba ba xong rồi."

"Xong rồi?" Tưởng Chính Bắc hiển nhiên vẫn còn chưa tận hứng, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha cho đứa con trên người mình như vậy. "Mát-xa chân cho ba đi." 

"Chân?" Tưởng Thần nhìn đôi chân dài rắn chắc ở trước mặt, làn da nhẵn nhụi không có vết xẹo hay mỡ thừa nào.

"Mát-xa từ bắp chân lên trên đi."

Tưởng Thần vẫn còn đang trong cõi thần tiên liền nghe theo lời của Tưởng Chính Bắc. Cậu vươn tay đến cẳng chân của Tưởng Chính Bắc, nhẹ nhàng ấn cơ bắp ở nơi đó. Bắp thịt ở cẳng chân Tưởng Chính Bắc rất rắn chắc, chỉ cần ấn một chút cơ bắp nơi đó liền co giãn như cũ, Tưởng Thần nhịn không được xoa bóp vài lần.

"Chơi rất vui sao?"

"Ah?" Tưởng Thần kích động rút tay về. Cậu ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt trêu đùa của Tưởng Chính Bắc.  

"Con đừng khẩn trương, từ từ thôi." Hắn tuyệt đối không có sốt ruột.

Kết quả của việc mát-xa từ bắp chân lên trên chính là tay của Tưởng Thần cuối cùng dừng lại ở gần đùi non của Tưởng Chính Bắc. Cậu xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải. Tưởng Chính Bắc thư thái nằm ngửa người nhìn Tưởng Thần. Đồ vật ngạo nghễ của hắn cũng đang hướng về phía khuôn mặt của cậu, hơn nữa thứ trong quần đó rõ ràng càng ngày càng có xu hướng lớn dần. Tưởng Thần thu tay nói, "Ba ba, con mát-xa xong rồi, ba mau mặc quần áo vào đi không sẽ bị cảm lạnh."

Thấy con mình muốn chạy, Tưởng Chính Bắc cũng không nóng nảy. Hắn vươn cánh tay đem người đang muốn trốn kia kéo trở về. Tưởng Thần ngã ngồi trong lồng ngực của Tưởng Chính Bắc, hai mắt đen láy kinh hoảng nhìn hắn. "Ba ba?"

Toàn thân Tưởng Chính Bắc hiện giờ chỉ còn mỗi cái quần lót. Người trong lòng hắn cũng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh ở nhà. Tưởng Chính Bắc thậm chí không cần tận lực làm gì cũng có thể cảm nhận được độ ấm đang chạy dọc trong thân thể của Tưởng Thần, cùng với trái tim không ngừng đập của cậu.   

Tưởng Chính Bắc thân mật ghé vào bên tai của Tưởng Thần, hắn cong khoé môi nói, "Tiểu Thần sao lại gấp gáp như vậy, con muốn đi đâu?"

"Con đi mở nước nóng cho ba ba tắm rửa..."

"Tiểu Thần vừa rồi giúp ba mát-xa nửa ngày chắc cũng đã mệt rồi. Hiện giờ đổi lại ba phục vụ con có được không?"

Tưởng Thần còn chưa kịp tiêu hoá ý tứ trong lời nói của Tưởng Chính Bắc, thì hắn đã ngay lập tức xoay người. Thừa dịp Tưởng Thần vẫn còn đang ngẫn người, Tưởng Chính Bắc liền đem cậu ấn xuống giường, không cho cậu chống cự. Tư thế này làm cho Tưởng Thần ngay lập tức nhớ đến lần đầu tiên Tưởng Chính Bắc hôn môi cậu.

"Ba ba?!"

Tưởng Chính Bắc trao cho Tưởng Thần một nụ cười đầy an tâm. "Đừng sợ, ba chỉ muốn làm cho con thoải mái một chút thôi."

Mặc dù giọng nói của Tưởng Chính Bắc có chút dụ hoặc thậm chí là lấy lòng. Nhưng thanh âm đó vẫn mang theo một cỗ khí thế chân thật đáng tin cậy. Tưởng Thần đành phải im lặng nằm trên giường chờ đợi động tác tiếp theo của hắn.

"Cái này là thưởng cho Tiểu Thần, nên con không được từ chối lòng thành của ba ah'."

Từng chiếc nút áo của Tưởng Thần được cởi bỏ. Thân thể ngây ngô của thiếu niên lần nửa bày ra trước mắt Tưởng Chính Bắc. Bởi vì không khí bên ngoài có chút lạnh, hai đầu nhủ phấn nộn nhỏ nhắn của Tưởng Thần khẽ run lên. Cậu mất tự nhiên muốn che lại, nhưng tay cậu lại bị Tưởng Chính Bắc bắt lấy. "Ngoan nào, đừng cử động để ba giúp con." 

Quần cậu cũng bị Tưởng Chính Bắc kéo xuống, làn da hai người tiếp xúc thân mật với nhau. Tưởng Thần rùng mình cảm thấy có chút lạnh, đầu gối cậu vô tình cọ lên chân của Tưởng Chính Bắc. Ánh mắt của Tưởng Chính Bắc trong nháy mắt tối sầm lại. Hắn kéo cổ chân của người dưới thân, ác ý gãi vài cái lên lòng bàn chân của cậu. Tưởng Thần không chịu được nhột liền bật cười ha hả, "Ba ba, đừng... ha ha..."

"Ấm hơn chưa ah'?

"Dạ rồi."


Thân thể thiếu niên vẫn còn chưa hoàn toàn trưởng thành. Tưởng Thần lại không thích vận động, hơn nữa cậu luôn ngồi trong phòng vẽ tranh cả ngày, nên thân thể cậu rất mềm mại. Không giống như những thiếu niên thân thể rắn chắc cao gầy. Tưởng Thần gần đây được Tưởng Chính Bắc nuôi dưỡng đầy đủ nên vòng eo của cậu có chút thịt, sờ vào cảm xúc nhẵn nhụi trơn mịn. Tưởng Chính Bắc dùng hai chân đè lại thắt lưng của Tưởng Thần. Hai bàn tay của hắn từ phần eo ấn một đường về phía trước, tay hắn lướt qua hai bên sườn của Tưởng Thần, sau đó lại từ từ ấn sang hai bên.

Lưng được mát-xa khiến cho cậu cảm thấy vô cùng thoải mái. "Ba ba đây là động tác gì?"

"Động tác này giúp xương cốt ở phần lưng của con được thư giản. Con thường xuyên cúi người vẽ tranh, xương cổ cũng vì vậy mà bị mỏi." 

Xoa bóp qua lại mấy lần, mỏi mệt trên vai Tưởng Thần quả nhiên được giảm bớt. Tưởng Chính Bắc híp mắt lại, cảm thấy thân thể của Tưởng Thần dưới tay mình dần dần thả lỏng. Động tác vẫn luôn an phận của hắn lúc này bắt đầu trượt sang hướng khác. Tưởng Chính Bắc cúi người thổi lên tai Tưởng Thần. Hắn giữ chặt lấy thắt lưng cậu, đem người cậu lật lại. Mặt đối mặt nhìn nhau, tầm mắt hai người cơ hồ giằng co cùng một chỗ. ".. Ba ba.."

"Đằng sau đã mát-xa xong, hiện giờ mát-xa đằng trước."

"Đằng trước cũng cần mát-xa sao?"

"Ba ba muốn giúp con xoa bóp." Tách khỏi tầm mắt của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc lần nữa bị hai đầu nhũ trước ngực cậu hấp dẫn lực chú ý. "Hai vật nhỏ này thấy lạnh sao?"

"Hả?... A!" Không nghĩ tới ba ba lại thổi một hơi lên đầu ngực mình. Tưởng Thần hoảng sợ, thân thể cậu đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tê dại xa lạ mà trước kia chưa từng nếm trải.  

Tưởng Chính Bắc tâm tình khoái trá, hắn cúi sát người đến gần Tưởng Thần. Khoảng cách của hai người cơ hồ gần đến độ có thể chia sẻ hơi thở cho nhau. Chóp mũi anh tuấn của Tưởng Chính Bắc rất nhanh đã đụng đến chóp mũi của Tưởng Thần. Tưởng Thần có chút mất tự nhiên nghiêng mặt tránh đi. Nhưng cậu lại bị Tưởng Chính Bắc nắm chặt cằm, "Con làm sao vậy?"

"Con không.. không có gì.." Nằm dưới người của Tưởng Chính Bắc, Tưởng Thần cơ hồ cảm thấy thế giới của cậu chỉ còn lại một mình hắn. Hai mắt cậu chỉ có thể nhìn hắn, thậm chí đến thân thể cũng dựa vào hô hấp của hắn mà tồn tại. Cảm giác áp bách xa lạ cùng xâm chiếm này làm cho Tưởng Thần có chút sợ hãi. Cậu muốn tránh đi, nhưng nghĩ đối phương là ba ba mình liền cảm thấy những điều này dường như cũng không quá phận. 

Ngón tay của Tưởng Chính Bắc khẽ chạm vào phần eo của Tưởng Thần. Hắn cảm thấy khi đụng phải nơi nào đó thân thể cậu liền run lên. Tưởng Chính Bắc híp mắt đem những chỗ này ghi tạc trong lòng.

"Ba ba, ba đè con..." Hai chân của Tưởng Thần bị hắn tách ra, Tưởng Chính Bắc chen vào giữa hai chân cậu. Hắn giống như vô ý mà chạm lên phía trước của Tưởng thần. Tưởng Thần ngay lập tức mơ hồ rên rỉ một tiếng, "... Ah..a.. ba ba?"

"Thật xin lỗi, ba không cẩn thận làm đau con sao?"

Tưởng Thần lắc đầu, cậu muốn mau chóng thoát khỏi khống chế của Tưởng Chính Bắc. Nhưng người phía trên cậu quá mạnh mẽ, cậu đẩy nửa ngày đối phương cũng không một chút sức mẻ, "Ba ba, ba nên đi tắm."

"Đừng động, ba giúp con mát-xa chút nữa."

Những điểm mẫn cảm của Tưởng Thần bị Tưởng Chính Bắc kích thích, cậu cố gắng kềm nén không phát ra tiếng. Hai mắt cậu dần dần phiếm hồng, "Ba ba đừng động, xin ba ba.."

Nghe thấy giọng nói của con mình mang theo chút nức nở. Tưởng Chính Bắc sửng sốt một chút, hắn ngay lập tức đứng dậy ôm lấy người kia vào lòng. Hai tay hắn giữ lấy mặt đối phương quan sát một hồi lâu, quả nhiên nhìn thấy vành mắt của Tưởng Thần sưng đỏ hàm chứa nước mắt. Tưởng Thần dường như đã rất lâu không khóc, nhưng hiện giờ nước mắt cậu từng giọt từng giọt rơi xuống ngực. Tưởng Chính Bắc trong lòng đau xót, đều là do hắn nóng lòng cầu thành, "Thật xin lỗi, ba không động con, ba không nên làm vậy với con."

Tưởng Thần chôn đầu vào trong lòng hắn không nói lời nào. Tưởng Chính Bắc rất nhanh đã lấy chăn quấn lên người cậu, "Tiểu Thần, con chán ghét ba sao?"

Người trong ngực vẫn như trước không nói lời nào. Tưởng Chính Bắc ủ rũ đứng dậy, hắn nghĩ Tưởng Thần hiện giờ muốn yên lặng ở một mình. Nhưng hắn vừa rời khỏi giường, Tưởng Thần ngay lập tức bổ nhào ôm lấy thắt lưng hắn, "Ba ba đừng đi!"

Tưởng Chính Bắc bị phản ứng của Tưởng Thần làm cho ngây ngẩn cả người.
 
"Ba ba đừng vứt bỏ con."

Tưởng Chính Bắc hít một hơi. Hắn quay lại ôm lấy người trong ngực, xoa lên mái tóc mềm mại của cậu, "Ba ba không rời khỏi con, con có đuổi ba, ba cũng sẽ không đi."

Tưởng Thần nghĩ đến việc ba ba yêu thương mình như vậy, mình lại bởi vì đụng chạm của ba ba mà sinh ra cảm giác sợ hãi đến rơi lệ. Tưởng Thần không biết giải thích cảm giác trong lòng này như thế nào. Rõ ràng hai người có đôi khi sẽ ôm sát nhau ngủ, cũng có đôi khi sẽ hôn môi đối phương. Nhưng vì sao lúc nãy ba ba làm như vậy lại khiến cho cậu cảm thấy rất sợ hãi trong lòng, cảm thấy thật rất khẩn trương. Đó là một loại cảm giác xa lạ mà cậu chưa bao giờ trải qua. Cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi khi thân thể cậu vì những đụng chạm của ba ba mà kích động run rẫy cả người. Cậu hoảng sợ là vì cậu phát hiện cảm giác của mình đối với ba ba dường như có chút gì đó hoàn toàn không giống...

_____________________

Anh Bắc dê quá *đạp*

Comments

Popular posts from this blog

[Mục lục] Hổ Phụ (Hoàn)

[Mục lục] Bẻ cong anh chàng quân nhân

Bẻ cong anh chàng quân nhân - Chương 1