Hiệp nghị 30 ngày làm gay - Chương 29
Hiệp nghị 30 ngày làm gay
Chương thứ 29
Làm gay ngày thứ
23
[ Cùng nhau say rượu một lần ]
Theo kế hoạch, bọn
họ đến khách sạn cất hành lý. Sau đó hai người liền đi tắm, rồi nhào lên giường
ngủ đến tận xế chiều.
Vương Nghiễm Ninh
ở trên xe lửa đã ngủ qua, nên y thức dậy đầu tiên. Thấy Trương Linh Dật vẫn còn
đang ngủ, cũng không vội vàng gọi hắn thức dậy. Y duỗi lưng một cái, đi tới gần
cửa sổ ngắm phong cảnh.
Chỗ bọn họ gần với
một trường đại học ở Hạ Môn, hai bên trái phải đều là khách sạn, sát gần với biển.
Cửa sổ trong phòng rất to, đối diện với bờ biển. Nên khi Vương Nghiễm Ninh vừa
mở cửa sổ, một làng gió biển ẩm ướt liền thổi qua, chạm vào mặt y.
Vương Nghiễm Ninh
hít sâu một hơi, nhìn biển lớn bên ngoài cửa sổ. Biển Hạ Môn cũng không phải trời
xanh mây trắng giống như TV thường chiếu. Bầu trời hiện giờ âm trầm, mây đen
xám xịt làn rộng phía đường chân trời.
Tâm trạng của
Vương Nghiễm Ninh rất tốt, y dựa vào cửa sổ bấm di động, bắt đầu tìm kiếm trên
bản đồ, nghiên cứu những tiệm đồ ăn vặt ở Hạ Môn.
Trương Linh Dật
khi tỉnh lại, nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh đang dựa bên cửa sổ. Y đang cúi đầu,
nghiêm túc nhìn di động. Gió biển nhẹ nhàng thổi, lướt nhẹ lên vạt áo của y,
khung cảnh này như một tấm áp phích ba chiều.
Trương Linh Dật
hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: ”Aizz!! Đói chết rồi!! Thụ thụ, chúng ta
lên đường đi chinh phục thức ăn ngon đi!”
Hai người dựa
theo chỉ dẫn của bản đồ đón xe bus đến đường Trung Sơn.
Lúc này đúng thật
là mùa du lịch thịnh vượng ở Hạ Môn, khách du lịch rất nhiều. Vương Nghiễm Ninh
và Trương Linh Dật cùng nhau lướt qua biển người, bọn họ nhìn thấy cái gì thì
ăn cái đó.
”Thụ thụ, ăn thử
cái này đi, rất ngon đó.” Trương Linh Dật cầm trong tay một chén Thổ Duẩn Đống[1], dùng cây tăm ghiêm một
khối bỏ vào miệng ăn, sau đó ghiêm một khối đút cho Vương Nghiễm Ninh.
[1] Thổ Duẩn Đống
là món ăn đặc sản ở Hạ Môn, muốn biết nó hình dạng là gì xin hãy search
google.. ta không dám đăng lên =.=’’..
Vương Nghiễm Ninh
trên tay vừa cầm lấy một chén sương sáo, vừa cầm một ly nước ép ổi. Đầu óc
choáng váng, ăn uống loạn xạ. Trước mặt rực rỡ muôn màu làm y hoa cả mắt. Thấy
Trương Linh Dật đút một khối gì đó tới trước miệng, cũng không hỏi đó là cái gì,
liền trực tiếp cắn một miếng.
”Hưmm.. cái này lạnh.”
Vương Nghiễm Ninh nuốt xuống Thổ Duẩn Đống, nhướn mày đánh giá.
”Tớ thấy ăn rất
ngon.” Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh không thích, nên hắn đem mấy khối
còn dư lại giải quyết sạch sẽ. Nghiên đầu sát lại gần Vương Nghiễm Ninh, ”Thụ
thụ, anh muốn ăn sương sáo ah’.”
Vương Nghiễm Ninh
đưa chén sương sáo cho hắn, nhưng Trương Linh Dật không cầm lấy. Đợi đến khi
Vương Nghiễm Ninh động tay, đút cho hắn một muỗn. Lúc này vẻ mặt hắn mới thoả
mãn: ”Ngon quá đi~~.”
”Ờ, Trương Linh Dật,
tôi muốn ăn thử Kim Bao Ngân[2] kia.” Vương Nghiễm Ninh nhìn thấy ven đường có
một cửa tiệm treo một tấm bảng hiệu ’’Kim Bao Ngân”. Trên bản đồ chỉ dẫn cũng nhấn
mạnh chỗ này, nên y liền quay qua chỉ chỉ Trương Linh Dật.
”Ừ, được.” Bởi vì
hai tay Vương Nghiễm Ninh đều đã cầm đồ ăn, nên Trương Linh Dật gánh vác
trách nhiệm đi mua đồ ăn cho y. Hắn mua một khối Kim Bao Ngân rồi đưa đến miệng
Vương Nghiễm Ninh. Vương Nghiễm Ninh liền cắn Kim Bao Ngân trên tay hắn một cái,
hô to ăn ngon.
”Thật ngon vậy
sao?” Trương Linh Dật thấy vẻ mặt ăn ngon của Vương Nghiễm Ninh, cũng cắn một
cái ngay chỗ Vương Nghiễm Ninh vừa mới cắn qua —— Bọn họ ăn rất nhiều đồ ăn vặt,
cơ bản mỗi món đều chia ra ăn, sớm đã không còn phân biệt được cái này của ta
hay cái kia của ngươi nữa.
”Ai~~, quả không
sai.” Trương Linh Dật vừa nói vừa cắn thêm một cái.
”Cái này là của
tôi, cậu đi mua một khối nữa đi.” Vương Nghiễm Ninh thấy Trương Linh Dật cắn một
cái đã hết phân nửa, lập tức lên tiếng kháng nghị, lúc này Trương Linh Dật mới
cười ha hả, chạy đi.
Hai người ăn món
này, lại ăn món kia. Đồ ăn vặt ở Hạ Môn rất đa dạng, mùi vị cũng đều rất hợp khẩu
vị bọn họ. Sau một hồi cả hai đều không thể chống đỡ tiếp tục.
”Aizz.. Tôi không
ăn được nữa rồi.” Vương Nghiễm Ninh ăn xong một muỗng sương sáo cuối cùng, tiện
tay ném chén nhựa không dùng nữa vào trong thùng rác ven đường. Vẻ mặt đầy thoả
mãn.
”Tớ cũng không
xong rồi.” Trương Linh Dật sờ sờ bụng, hai mắt trợn trắng xung động.
”Chúng ta đi tản
bộ cho tiêu một chút đi.” Vương Nghiễm Ninh đề nghị, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm
chằm một nhóm người đang xếp hàng trên đường mua Mochi[3].
”Được rồi, đừng
nhìn nữa, muốn ăn thì ngày mai chúng ta lại tới chiến.” Trương Linh Dật kéo tay
Vương Nghiễm Ninh đi, mười ngón tay rất tự nhiên đan vào nhau, bắt đầu chậm rãi
đi bộ trên đường.
Có đôi khi.. những
hoàn cảnh thích hợp thường làm giảm đi sự bất an trong lòng người. Để cho chuyện
tình vốn dĩ là hoang đường lặng lẽ trở nên hợp lý..
Có lẽ bởi vì..
nơi này tốt đẹp nhất chính là phong cảnh và thức ăn..
Cũng có lẽ vì.. dòng
người xa lạ ở nơi này..
Hoặc có lẽ..
nơi này bọn họ chỉ biết lẫn nhau..
Cho dù mười ngón
tay đan chậm rãi đi dạo trên đường phố, bọn họ cũng không cảm thấy có chỗ nào mất
tự nhiên.
Hai người dọc
theo đường Trung Sơn, đi trên đường dành riêng cho người đi bộ. Ngẫu nhiên ngắm
cảnh đêm, cũng ngẫu nhiên chụp ảnh.
Đột nhiên Vương
Nghiễm Ninh dừng lại.
”Thụ thụ, em làm
sao vậy?” Trương Linh Dật nhìn theo ánh mắt của Vương Nghiễm Ninh vừa nhìn,
khoé miệng nhất thời co quắp.
Là một máy gắp
thú bông..
”Ách, em muốn gắp
thú bông sao?” OMG, hắn có phải vừa không cẩn thận phát hiện ra cái gì? Không
nghĩ tới Vương Nghiễm Ninh lại là người ngây thơ như vậy, Trương Linh Dật im lặng
khinh bỉ.
”Tôi muốn bọt biển
bảo bảo.” Vương Nghiễm Ninh đứng trước cái lồng kính thuỷ tinh, bên trong chồng
chất những tiểu hoàng tử màu vàng. Nếu như ở thành phố G, cho dù có thấy bọt biển
bảo bảo, y cũng không muốn đi mua. Nhưng hoàn cảnh là một điều rất kỳ diệu..
Giống như nơi này
hoàn cảnh lạ lẫm, một trạng thái hoàn toàn buông lỏng. Làm cho người ta nhịn
không được muốn làm chút chuyện hoang đường.
Thiếu chút nữa đã quên, Vương Nghiễm Ninh gần như mất kiểm soát với bọt biển bảo bảo.
Trương Linh Dật
orz.
”Có muốn gắp
không?” Trương Linh Dật mò mò trên người, móc ra bốn đồng tiền xu. Vương Nghiễm
Ninh hăng hái bừng bừng nhận lấy, bắt đầu gắp.
Sự thật chứng
minh, IQ cao nhưng không có nghĩa năng lực ra tay giỏi.
”Quên đi,
giàu sang do trời.” Trương Linh Dật vỗ vỗ vai Vương Nghiễm Ninh, “Cái đồ gắp
của trò này không tốt.”
Nhưng Vương
Nghiễm Ninh bên trong không cam lòng, vẫn tiếp tục lấy tiền, nhưng y lại không
tìm được đồng xu nào.
Thật ra y
biết, muốn gắp được thú bông ở mấy cái máy này đều phải nhờ vào vận may. Có đôi
khi gắp không được chính là gắp không được. Cho nên y cũng không còn muốn cưỡng
cầu nữa, hậm hực cùng Trương Linh Dật đi tiếp.
Hai người cầm
một túi bia trở về khách sạn, quyết định tiếp tục sự nghiệp vĩ đại làm gay của
bọn họ —— cùng nhau say khướt một lần.
Trong phòng
mặt đất được trải thảm, hai người ngồi xuống đất cạnh cửa sổ. Cảm thấy thật thoải
mái, những lon bia rơi đầy trên mặt thảm, hai người vừa ngắm biển vừa đối ẩm.
Kỳ thực vừa
uống bia, hai người lại không tránh khỏi nhớ đến chuyện xấu hổ trong đêm ngắm
sao lúc trước. Mặc dù bọn họ không biết phản ứng lúc đó của đối phương, nhưng
cũng đều lung túng như nhau.
Bởi vì
không muốn suy nghĩ đến màn lung túng kia, hai người đều im lặng không lên tiếng,
chỉ vùi đầu đau khổ uống bia.
Và hành động
đó dẫn đến kết quả là.. hai người đã rất nhanh uống say.
Vốn hai
người trước đó đã không kiềm chế, ăn nhiều đến trướng bụng. Thật
vất vả mới tiêu được chút ít, thì hiệm giờ cả hai lại bắt đầu uống bia.
“Nôn..”
Vương Nghiễm Ninh che miệng, chạy thẳng vào phòng vệ sinh. Bước chân của y có
chút loạng choạng, dễ dàng nhận ra là đã uống say.
Trương Linh
Dật còn cố ý trêu chọc y: “Thụ thụ, em rốt cuộc có rồi sao? Đại Phát sắp có em
trai rồi!!”
Đầu Vương
Nghiễm Ninh hỗn loạn, căn bản không có chú ý tới lời nói của Trương Linh Dật.
Không ngừng nôn ra nước chua trong bồn rửa tay, dùng nước lạnh rửa lại mặt. Lúc
này y mới tỉnh táo được một chút.
Đi ra khỏi
phòng vệ sinh, chỉ thấy cả người Trương Linh Dật ngã vật ra đất. Sáu khối cơ bụng
trên thắt lưng, bụng nhấp nhô, ánh mắt vô thần nhìn thẳng trần nhà. Nhìn là biết
không xong rồi —— đã vậy trên tay còn cố cầm lon bia không buông.
“Này, còn uống
sao?” Vương Nghiễm lấy mủi chân đá nhẹ cổ tay Trương Linh Dật. Đầu óc choáng váng,
có chút đứng không vững, thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Uống… uố..ng!
Tại sao không uống!” Trương Linh Dật hữu khí vô lực lắc lắc lon bia một chút, nhìn như cá sắp chết đang cố giãy dụa vùng vẫy.
Vương Nghiễm
Ninh thấy thế bật cười, y không phải là người già mồm cãi ngang. Đã nói phải
say một lần, tất nhiên sẽ không muốn bỏ qua, cho nên y khui thêm hai lon bia,
cùng Trương Linh Dật cụng cụng.
“Sặx rồi!”
Trương Linh Dật la lên một tiếng, hắn vẫn nằm tư thế đó tiếp tục uống bia. Bia
bất ngờ chảy từ khoé miệng của hắn chảy xuống.
“A! không
xong.” Trương Linh Dật lăn long lốc ngồi dậy, lấy tay lau qua loa khoé miệng.
“Đáng đời
mà!” Vương Nghiễm Ninh nhìn có chút hả hê, đá đá hắn.
“Đừng cười.”
Trương Linh Dật thẹn quá thành giận bổ nhào về phía y. Hắn đã có chút ít mù mịt
rồi. Lý trí cũng không thể điều khiển được động tác hiện giờ nữa. Bia còn dư trên tay
trực tiếp đổ vào trong cổ Vương Nghiễm Ninh.
Chất lỏng lạnh
như băng từ cổ theo đường cong trên cơ thể thấm vào bên trong quần áo, Vương
Nghiễm Ninh khẽ run rẩy.
“Trương
Linh Dật! tôi muốn giết cậu.” Vương Nghiễm Ninh tức giận xì khói, như mãnh hổ
rơi xuống đất bổ nhào về phía hắn.
Trương Linh
Dật tránh không kịp, vừa vặn bị chụp được. Nằm xuống tại chỗ, Vương Nghiễm Ninh
lúc này nửa quỳ trên bụng hắn, hai chân chống bên sườn.
Hình ảnh phảng
phất dưới sao trời đêm đó một lần nữa tái hiện.
Nhưng bất
quá lần này, hai người đều say, đầu óc hỗn độn khiến bọn họ không còn ý thức quan tâm đến tư thế này có bao nhiêu mập mờ, bọn họ ngược lại còn cười vui
vẻ tiếp tục đùa giỡn.
“Dễ giận vậy
sao…” Trương Linh Dật dứt khoát kéo cổ áo Vương Nghiễm Ninh, đem nửa người
y kéo xuống, dán lên trên người mình. “Để anh uống hết cho em..” nói xong liền
tiến đến cổ Vương Nghiễm Ninh.
Đôi môi đụng
phải da thịt sinh ra một cảm giác run rẩy. Vương Nghiễm Ninh sợ nhột, lập tức
nhịn không được bật cười. Vì đã không còn tỉnh táo, y đặt mông ngồi xuống bụng Trương Linh Dật.
“Nôn…” Bụng
Trương Linh Dật đã chống đỡ hết một
ngày, nay bị Vương Nghiễm Ninh ngồi xuống. Rốt cuộc cũng không thể chịu được,
phun ngay tại chỗ.
“Cậu thật
buồn nôn!” Vương Nghiễm Ninh chán ghét muốn lùi về phía sau. Nhưng không thể khống
chế được sức lực, cả thân thể sau đó nằm đè lên người Trương Linh Dật.
“Đm.” Thần
trí hỗn độn làm cho y không còn sức lực bò dậy nữa, dứt khoát nằm tại chỗ, chân
còn cuốn lấy chân của Trương Linh Dật.
“Đừng có ói
lên người tôi.” Vương Nghiễm Ninh đạp đạp Trương Linh Dật. Cảm thấy mình cũng
có chút buồn nôn, oh~ không được.. rất muốn phun ra…
Đoán chừng
Trương Linh Dật đã ói trên mặt đất rồi, Vương Nghiễm Ninh chỉ có thể cam chịu,
trực tiếp gục người ói tại chỗ.
Ói xong có
chút thư thái, nhưng đầu óc lại mờ mịt.
“Thụ thụ~~.”
Trương Linh Dật hữu khí vô lực gọi y một tiếng.
“Có chuyện
gì?” Vương Nghiễm Ninh cũng hữu khí vô lực trả lời.
“Em có hối
hận theo anh làm gay không?” Trương Linh Dật đột nhiên nhảy ra một vấn đề không
liên quan.
Vương Nghiễm
Ninh đầu đã trống rỗng, hiện giờ càng thêm rỗng tuếch.
Hối hận
cùng cậu làm gay sao?
Dĩ nhiên
không hối hận.. vốn lúc đầu chỉ là giả..
Cho dù có hối
hận.. cũng chỉ có thể hận.. vì sao nó chỉ là một bản hiệp nghị giả mà thôi?..
Vương Nghiễm
Ninh dao động tâm tình hồi lâu, ấp úng nói: “Hối hận chứ.. hối hận muốn chết…”
Trương Linh
Dật hỏi vấn đề này chẳng qua chỉ là theo bản năng, nhưng hiện giờ khi nghe được
đáp án lại làm cho hắn có chút ngây ngốc.
Từ lúc vừa
mới bắt đầu, mình là người hăng hái bừng bừng trong chuyện này. Vương Nghiễm Ninh
bất quá chỉ bị mình uy hiếp lôi kéo thôi.. làm sao có thể tránh được chuyện
không ủng hộ.
Y hối hận..
hắn sớm đã lường trước được..
Nhưng tại
sao khi chân chính nghe được lời này lại làm cho hắn thất vọng? thất vọng đến..
dường như là đau đớn.. trong tim?..
Ngơ ngác
nhìn trần nhà.. đầu dường như đã trống hơn nữa rồi!
Trò chơi
không thật này.. sợ nhất chính là.. ngươi rõ ràng biết nó là giả.. nhưng lại
không nhịn được muốn nó trở thành sự thật..
_________________
[2] Kim Bao Ngân =))
[3] Mochi
Eo ôi, ta cứ (trông chờ) nghĩ là rượu say loạn tính cơ =.= Ăn nguyên một quả dưa bở rồi "hiu ~ hiu ~ hiu~ "
ReplyDeleteThụ thụ à, Đại Phát đã có em trai dồi sao??? *phụt* hahahahahahaha
ReplyDeleteẺm hối hận vì ko thành gay thật :D
ReplyDeleteHuhu đừng có ngược nha
ReplyDeleteCó suy nghi~nghi~ ngay từ đâu Linh Dật la thụ a~
ReplyDeleteMặc dù truyện theo motif này thì hẳn phải có ít nhất một đoạn ngược như vầy nhưng mà vẫn đau tim quá T.T
ReplyDelete